Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-3-2017] Năm 2002, tôi bị kết án 3 năm tù vì phân phát tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công.

Từ khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã gặp nhiều kiểu người khác nhau khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp – có những người bị tẩy não hoàn toàn bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng cũng có những người lương thiện và ít thành kiến hơn do thấy được tình huống thực sự và trở nên ủng hộ Pháp Luân Công.

Mặc dù trong hệ thống nhà tù của Trung Quốc, gặp được người lương thiện thật khó, nhưng lòng tốt của một lính gác và một giám sát viên trại cưỡng bức lao động cách đây 10 năm vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi.

Một lính gác ngưỡng mộ lòng trung thành

Trong thời gian bị giam giữ, tôi đã tuyệt thực nhiều lần, và từ chối mặc áo tù hay thực hiện bất kỳ hình thức cưỡng ép lao động nào để phản đối sự giam giữ phi pháp.

Một lần, một lính gác dẫn tôi ra một góc và nói: “Anh đã ở đây một thời gian dài nhưng tôi vẫn chưa nói chuyện với anh. Tôi sẽ đi thẳng vào câu chuyện. Tôi đã từng đọc cuốn Chuyển Pháp Luân của Sư phụ anh. Lãnh đạo trại lao động yêu cầu chúng tôi đọc cuốn sách này ba lần để tìm ra sơ hở. Tuy nhiên, sau khi đọc sách, tôi lại không thể hiểu lôgic của chính phủ. Nếu mọi người đều nghe theo lời dạy của Sư phụ anh, thì xã hội cũng không cần đến cảnh sát, các cơ quan luật pháp và tòa án. Thế giới sẽ được hòa bình!” Tôi giải thích rằng cuộc bức hại xảy ra là vì số lượng người tu luyện Pháp Luân Công đã tăng lên nhanh chóng, và Giang Trạch Dân – cựu lãnh đạo của ĐCSTQ – rất ghen tị với Sư phụ của chúng tôi.

“Ồ, thì ra là vậy”, anh đáp lại. “Như vậy, vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn chắc chắn là giả. Tôi không tin những người đó là học viên Pháp Luân Công. Mặc dù vậy, tôi vẫn có một thắc mắc trong tâm. Sư Phụ của các anh hiện đang ở nước ngoài, nhưng giờ anh phải chịu khổ nạn ở đây. Cha mẹ anh đã nuôi nấng anh, và bây giờ họ cũng rất lo lắng cho anh. Nếu anh phải lựa chọn giữa việc từ bỏ Sư phụ và từ bỏ cha mẹ mình, anh sẽ chọn điều gì?”

“Tôi không lựa chọn gì cả”, tôi đáp lại. “Người ta nói rằng một ngày làm Thầy, cả đời làm Cha.”

Anh nói với tôi rằng anh đã từng hỏi nhiều học viên Pháp Luân Công câu hỏi này, nhưng một số người trả lời rằng họ sẽ từ bỏ cha mẹ của họ, một số khác thì lựa chọn điều còn lại.

“Họ nghĩ rằng họ bắt buộc phải lựa chọn một trong hai thứ”, anh nói. “Khi không có áp lực thì ai cũng có thể nói Pháp Luân Công là tốt. Nhưng khi cuộc bức hại xảy ra, thì ai còn dám lên tiếng. Tôi xem thường những người phản bội Sư phụ của họ. Làm sao những người này có thể tu luyện lên tầng thứ cao hơn? Thần sẽ nhìn nhận họ như thế nào? Tôi thích câu trả lời của anh. Anh nhất định sẽ tu thành, nhưng anh không nên vì vậy mà sinh tâm hoan hỉ nhé.”

Cổ vũ và tìm cách trả tự do cho tôi

Khi tuyệt thực để phản đối bức hại, tôi đã bị đưa đến một phòng giam riêng biệt, bị lột quần áo, và bị sốc bởi bốn thanh dùi cui điện. Khắp cơ thể tôi bị điện giật cháy xém. Các vết thương thậm chí còn bốc mùi. Vào ngày thứ ba, tôi được đưa đến phòng khám của trại lao động và ở lại đó cho đến khi các vết thương trông đỡ kinh sợ hơn.

Vài ngày sau, người lính gác này nói với tôi: “Tốt lắm! Cuối cùng anh đã vượt qua! Lần sau tuyệt thực, anh nhớ kiên trì cho đến khi tôi xin được lệnh thả anh. Anh sẽ không chết. Đây không phải là nơi dành cho người tốt. Anh cần ra ngoài và làm những việc nên làm. Tôi vừa viết một báo cáo để xin lệnh thả anh nhưng anh đã bắt đầu ăn trở lại. Tôi đã nghĩ là sẽ mang cho anh một chút đồ ăn hoặc kinh văn mới của Sư Phụ anh nhưng lại thôi vì tôi không muốn làm hỏng kế hoạch. Lúc nào ra khỏi đây anh vẫn sẽ đọc được.”

Ba ngày sau cuộc nói chuyện này, tôi bỗng cảm thấy không muốn ăn.

Đội trưởng đội bảo vệ hăm dọa tôi: “Nếu anh tuyệt thực, thì ngày mai chúng tôi sẽ đưa anh đến phòng giam riêng, và dùng tám dùi cui điện để tra tấn. Mỗi lần anh bắt đầu một đợt tuyệt thực mới, chúng tôi sẽ tăng gấp đôi số dùi cui. Xem xem anh chịu đựng được đến khi nào.”

Tôi không để ý những gì anh ta nói. Tôi biết một lời hăm dọa đơn giản chỉ là một lời hăm dọa mà thôi. Họ sẽ không bao giờ nói ra nếu đó là kế hoạch của họ. Lần tuyệt thực trước, tôi bị giam cách ly và bị gây sốc điện mà không hề được báo trước. Đúng như suy nghĩ của tôi, lần này họ không đưa tôi vào phòng giam riêng nhưng lại đưa đến phòng khám của trại lao động để bức thực.

Sau khi tuyệt thực được 58 ngày, người lính gác từng nói chuyện với tôi vào thăm tôi. Anh bảo hai giám sát viên của trại lao động ra ngoài rồi nói với tôi: “Lần này hãy cố gắng kiên trì. Đừng ăn gì cả. Lệnh thả sẽ được phê duyệt sớm thôi. Nếu anh bắt đầu ăn trở lại, thì tất cả những cố gắng của chúng ta sẽ thất bại, và anh sẽ phải ở lại đây cho đến hết hạn tù. Tôi rất lo cho anh, vì vậy tôi đến để báo với anh rằng mọi việc đang tiến triển. Tôi hy vọng vào ngày anh được thả, tôi sẽ làm nhiệm vụ ở đây. Tôi sẽ cố gắng tiễn anh ra cửa.”

Anh tiếp tục nói: “Sau khi được thả, anh hãy cẩn thẩn khi đi giảng chân tướng cho người dân về cuộc bức hại và đừng để bị bắt trở lại!”

Sau khi tôi cảm ơn anh, anh nói: “Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ của anh. Chính những bài giảng của Ngài đã khiến tôi ủng hộ các học viên Pháp Luân Công!”

Khi các giám sát viên của trại tạm giam quay lại, anh nói với họ: “Nếu anh ta muốn luyện công thì cứ để anh ta luyện. Dù sao anh ta cũng sắp được thả ra rồi.”

Tôi chắp tay trước ngực và nói: “Cảm ơn anh! Làm thế nào tôi có thể liên lạc với anh sau khi tôi ra khỏi đây?” Anh đáp lại: “Anh không cần liên lạc với tôi. Hãy đi làm những gì anh cần làm.” Sau đó anh rời đi.

Phạm nhân muốn học Pháp Luân Công

Nghiêm Thụ Chính – một trong hai giám sát viên – hỏi tôi có muốn luyện công không. Mỗi lần tôi luyện công, anh lại đứng ở cửa để trông cho tôi. Nếu nhìn thấy cảnh sát, anh sẽ ra hiệu cho Tiểu Tưởng – giám sát viên còn lại – bảo tôi nằm xuống.

Khi tôi bị tra tấn lần cuối bởi dùi cui điện, Thụ Chính không muốn nhìn nên đã rời khỏi phòng. Khi anh quay lại và thấy tình trạng đáng sợ của tôi, nước mắt anh đã trào ra, giọng anh run lên: “Họ thật không có nhân tính! Tôi sẽ luôn nhớ những gì anh nói với tôi, và sẽ không bao giờ làm điều xấu!”

Trong trại lao động còn có nhiều người lương thiện khác. Tôi không có cơ hội giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Công, nhưng thông qua hành vi của các học viên, họ đều nhận ra rằng Pháp Luân Công là tốt.

Một lần, tôi tình cờ nghe được một câu chuyện giữa hai phạm nhân của trại lao động: “Pháp Luân Công nhất định là tốt. Chính phủ mới là có vấn đề. Hãy xem ba học viên Pháp Luân Công ở đây này. Họ không bao giờ chửi rủa hay thậm chí lớn tiếng. Xem cả người kia nữa, ông ta tuyệt thực lâu như vậy và còn bị tra tấn bởi dùi cui điện nhưng vẫn khỏe mạnh. Ông ấy cũng đã nhiều tuổi, nhưng xem ra sắc mặt của chúng ta không thể so được với ông ấy. Khi ra khỏi đây, tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công.”

Một người khác nói: “Nếu tu luyện, anh có thể sẽ bị bắt.” Người kia trả lời: “Tôi không sợ, bởi khi ấy tôi đã là một đệ tử của Pháp Luân Công!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/8/343982.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/21/162573.html
Đăng ngày 7-5-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share