Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-3-2017] Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998, chồng tôi là một người hay gây rối. Anh ấy có thể ăn chực ở trong khu chúng tôi, và không ai dám phàn nàn bởi vì họ sợ anh. Tuy vậy, chồng tôi thì nhẹ nhàng, quan tâm, và nghe lời tôi.

Sau khi kết hôn, vào một buổi tối mùa hè, giữa chúng tôi xảy ra một trận cãi vã. Khi tôi bắt đầu đi về nhà cha mẹ tôi, thì có 3 thanh niên chạy xe đạp ở hướng đối diện và họ cố tình chạy về phía tôi. Tôi sợ hãi và nhảy tránh họ.

Tôi nghe tiếng một chiếc xe đạp bị đổ xuống đất. Một thanh niên nói: “Sao cô dám đá vào xe đạp của tôi?” Tôi nghe thấy giọng nói cứng rắn của chồng tôi: “Chú em, là anh làm đấy!” Tôi chạy lên phía trước và ngạc nhiên khi thấy 3 cậu thanh niên đang xin lỗi chồng tôi: “Xin lỗi anh, chúng em đã không biết là anh làm chuyện này”, một cậu thanh niên nói.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Tôi hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi giải thích những gì bản thân đã ngộ cho chồng tôi. Nhìn thấy cách cư xử và thậm chí vẻ bề ngoài của tôi đã thay đổi, chồng tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ủng hộ việc tôi tu luyện.

Một ngày nọ, chồng tôi đọc một tờ rơi về Pháp Luân Công trong một quán trà. Bạn của anh ấy hỏi: “Anh quá cả gan khi đọc tờ rơi Pháp Luân Công nhỉ?” Chồng tôi trả lời: “Sợ gì chứ? Tất cả những điều được mô tả trên tờ rơi là sự thật và không có lôi kéo gì cả. Cậu xem thử đi.” Rồi chồng tôi đưa tờ rơi cho anh ta xem.

Năm 2004, cửa hàng tôi thu nhầm vài tờ 100 nhân dân tệ giả. Tôi hỏi chồng tôi rằng nên làm gì với chúng. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, thì chồng tôi sẽ lấy những tờ tiền giả để đi đánh bạc. Lần này, anh ấy dùng đèn có tia cực tím để xem xét những tờ tiền giả một cách cẩn thận.

Anh ấy nói với tôi: “Những tờ tiền này nhìn quá giống với tiền thật nên rất khó để phân biệt. Bây giờ anh là chồng của một học viên Pháp Luân Công. Anh không thể dùng chúng để đánh bạc bởi vì việc đó là sai.” Anh ấy lấy cái bật lửa và đốt những tờ tiền giả.

Một lần, chân tôi bị nổi một cái mụn nhọt đầy mủ và vùng da chung quanh bị thâm tím. Nước mủ chảy thấm ướt giấy trên sàn khi tôi luyện các bài công pháp. Chồng tôi nói: “Hãy xức thuốc nếu em không thể chịu nổi nữa.”

Tôi mỉm cười và nói: “Anh đừng lo, Sư phụ của em sẽ bảo hộ em.” Tôi tiếp tục đọc các sách Đại Pháp và luyện các bài công pháp. Trong vòng một tuần, tôi đã hồi phục hoàn toàn.

Chồng tôi thốt lên đầy cảm thán: “Thật thần kỳ. Anh đã hỏi một bác sĩ và ông ta nói rằng cái mụn nhọt sẽ lan rộng và gây nguy hiểm. Em đã không uống hay xức bất kỳ thuốc nào cả, nhưng lại hồi phục nhanh hơn những người đi bệnh viện điều trị. Anh ngưỡng mộ việc em được Sư phụ của em bảo hộ.” Tôi liền khuyên anh ấy: “Chúng ta hãy cùng nhau tu luyện Đại Pháp.”

Anh ấy thở dài nói: “Trước đây vì thiếu hiểu biết nên anh đã làm nhiều việc xấu. Nhưng bây giờ, bạn bè anh nói rằng anh đã hoàn toàn thay đổi. Họ cũng nói anh rất may mắn khi có một người vợ tốt. Nhưng anh không thể chịu được cái khổ của người tu luyện. Em tu luyện cho tốt. Anh ủng hộ em.”

Chồng tôi đã không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng anh ấy minh bạch và ủng hộ Pháp Luân Công. Anh ấy cố gắng trở thành một người tốt. Năm 2011 và 2013, anh ấy đã sống sót sau tai nạn xe hơi.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi cũng giảng, nếu ai ai trong chúng ta cũng đều hướng nội mà tu, ai ai cũng tìm trong tâm tính của bản thân mình cho ra nguyên nhân ở tự mình đã không làm tốt, để lần sau làm cho tốt, khi thực thi đều nghĩ đến người khác. Như thế xã hội nhân loại sẽ biến đổi thành tốt, đạo đức cũng thăng hoa trở lại, văn hoá tinh thần cũng tốt lên, tình trạng trị an cũng tốt, có khi cũng chẳng còn cảnh sát nữa. Không cần ai quản, [mà] ai ai cũng đều tự quản, hướng tâm của bản thân mà tìm; chư vị thấy thế có tốt không. Như mọi người đã biết pháp luật ngày nay đang dần dần kiện toàn, dần dần hoàn thiện, nhưng có người vì sao vẫn làm điều xấu? Có pháp [luật] mà không [tuân] theo là sao? Chính là vì chư vị không quản được tâm của họ; lúc không nhìn thấy, họ vẫn làm điều xấu. Nếu như ai ai cũng đều hướng vào nội tâm mà tu, thì hiển nhiên sẽ khác hẳn. Cũng không cần chư vị chống đối lại những điều bất bình nữa.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/4/343769.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/6/162411.html
Đăng ngày 24-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share