Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2016] Tháng 7 năm 2016, các học viên trong thành phố của chúng tôi đã lập ra một nhóm hạng mục để đến các khu chợ phát tài liệu giảng chân tướng, nói cho người dân biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và khuyên mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới với nó.

Nhóm chúng tôi có các học viên đảm nhận rất nhiều đầu công việc như chuẩn bị tờ rơi, báo, lịch để bàn, và các tấm bùa hộ mệnh để trong những chiêc túi kín. Chúng tôi cũng bố trí phát chính niệm để thanh lý môi trường và hỗ trợ cho các đồng tu phụ trách việc nói chuyện trực diện với mọi người tại các khu chợ nông thôn về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Chỉ trong nửa ngày, chúng tôi đã giúp được hơn 100 người thoái đảng tại các khu chợ nông thôn nhỏ và giúp khoảng 300 người thoái tại các khu chợ lớn hơn.

Chúng tôi đã phối hợp tốt với nhau và phân chia nhau đi phát tờ rơi, nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, và ghi lại tên cùng thông tin liên hệ của mọi người. Đôi khi chỉ cần một hai phút để làm cả ba việc này.

Trước khi phát tặng lịch để bàn, tờ rơi thông tin về Đại Pháp, và các tấm bùa hộ mệnh, chúng tôi đều nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giải thích lý do vì sao thoái đảng lại quan trọng đến vậy. Chúng tôi cũng bảo họ rằng họ có thể đọc các tờ rơi và xem lịch sau khi về.

Chúng tôi chủ yếu đi đến những nơi này bằng xe buýt, mất khoảng hơn một giờ đồng hồ mỗi ngày. Vào sáng sớm, lúc chỉ có những người bán hàng và số ít những người chủ cửa hàng, chúng tôi đã lo rằng mình mang quá nhiều tài liệu. Tuy nhiên các khu chợ đã trở nên đông đúc và nhộn nhịp chỉ sau khoảng một giờ đồng hồ.

Mọi người đều làm theo nhiệm vụ đã được phân công, làm việc cần mẫn và trật tự, cố gắng không lạc mất bất kỳ ai có duyên tiền định. Chúng tôi thường hoàn thành chỉ trong vòng hai đến ba giờ đồng hồ.

Chúng tôi nhận ra rằng những nhóm người mà Sư phụ an bài để chúng tôi gặp thường rất háo hức khi tìm hiểu chân tướng, nhận tài liệu, và thoái đảng.

Chúng tôi tiếc rằng đã không mang theo nhiều tài liệu hơn và không đến các khu chợ đó sớm hơn.

Chúng tôi đã phải quay lại các khu chợ lớn hơn hai hay ba lần để [đảm bảo] giảng chân tướng được cho hầu hết số người dân. Với các khu chợ lớn, các học viên có phương tiện thường đưa chúng tôi tới, vì nếu đi bằng xe buýt chúng tôi không thể mang đủ được tài liệu.

Có một lần, chúng tôi trò chuyện với một người là phó giám đốc đã nghỉ hưu của thành phố. Sau khi thoái đảng, chúng tôi đã tặng ông một cuốn lịch để bàn có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã rời đi, nhưng sau đó đã sớm quay trở lại nói: “Có ai đó đã lấy cuốn lịch của tôi rồi, nên tôi quay lại đây để xin một cuốn khác. Đẹp thật đấy. Nó chắc phải có giá đến vài nhân dân tệ đấy nhỉ, thế mà các anh lại phát [miễn phí] nhiều thế. Các anh lấy tiền ở đâu ra vậy?”

Chúng tôi đã giải thích rằng: “Đó đều là dùng tiền của chúng tôi bỏ ra cả đấy. Chúng tôi làm việc này để cứu người.”

Ông đã nhận xét: “Thời buổi này, ai cũng chỉ vì tư lợi. Làm gì còn có ai dùng tiền của chính mình đi làm lịch tặng [miễn phí cho mọi người] cơ chứ? Chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp là làm việc này thôi. Từ tận đáy lòng, tôi rất ngưỡng mộ các anh.”

Trước khi chúng tôi đi tới các khu chợ nông thôn, thường có can nhiễu như gặp thời tiết xấu hoặc có học viên nào đó phải đi công tác xa. Khi tất cả chúng tôi đều phát chính niệm, những can nhiễu đã bị loại trừ và chuyến đi diễn ra rất suôn sẻ.

Trong ba tháng cuối, chúng tôi đã đến các khu chợ miền nông thôn 15 lần, và đã giúp ít nhất 3.000 người thoái đảng. Cùng lúc, việc tu luyện cá nhân của chúng tôi dã được đề cao.

Ban đầu, số người ở chợ rất đông đúc vì thế chúng tôi đã giảng chân tướng tới những người gần kề trước rồi sau đó chuyển sang người tiếp theo. Theo cách này chúng tôi đã loại bỏ được chấp trước vào việc chọn lựa người để giảng chân tướng. Sự kiên nhẫn của chúng tôi ngày một lớn hơn, và mọi người giao tiếp với chúng tôi rất lịch sự.

Chúng tôi đã cố gắng loại bỏ tâm sợ hãi. Lúc đầu, tất cả chúng tôi đều sợ nói chuyện trực diện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Dần dần, khi thấy mọi người rất háo hức khi được cứu, sự lo sợ của chúng tôi đã biến mất. Chúng tôi chỉ nghĩ về việc cứu họ.

Chúng tôi cũng để ý rằng tinh thần trách nhiệm của chúng tôi được tăng lên khi chúng tôi đi tới các khu chợ nông thôn ở các khu vực miền núi xa xôi và thấy rằng những người dân ở đó chưa hề được nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã nhận ra rằng nếu chúng tôi không đến những nơi như vậy, thì những người dân ở đó đã không có được cơ hội để tìm hiểu chân tướng rồi.

Giảng chân tướng là trách nhiệm của của chúng tôi, và chúng tôi không hề hối tiếc. Do vậy, cần phải trân quý thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta và cấp cho chúng ta cơ hội làm ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần làm.

Cuối cùng, hướng nội là điều rất quan trọng vì chúng tôi cũng gặp phải những người hiểu lầm chúng tôi. Không ai trong chúng tôi cảm thấy tức giận cả, mà thay vào đó là hướng nội và nhận ra rằng lẽ ra họ sẽ không bị nhiễm độc bởi những lời rối trá của tà đảng nếu chúng tôi đến sớm hơn.

Chúng tôi luôn cố gắng từ bi với mọi người và giải thích rõ tất cả những lời lừa rối mà ĐCSTQ đã tuyên truyền.

Khi họ hiểu ra chân tướng, việc tam thoái đối với họ là khá tự nhiên. Điều này đã nói cho chúng tôi biết rằng, chỉ cần chúng tôi tiếp tục hướng nội, chúng sinh sẽ thay đổi.

Chúng tôi cũng muốn nhắn nhủ tới các đồng tu rằng việc đi giảng chân tướng cho những người dân ở vùng thôn quê là không hề khó khăn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/30/336999.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/4/160209.html
Đăng ngày 17-3-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share