Bài viết của Vương Tinh Kỳ

[MINH HUỆ 1-3-2017] Những lời này từ lâu đã chất chứa trong lòng, nhưng mãi đến hôm nay tôi mới viết chúng ra được, tất cả những gì mà bản thân tôi và người nhà trải qua trong mấy thập kỷ, bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi như một bộ phim điện ảnh: cha mẹ tôi cãi lộn, mẹ nhíu đôi lông mày lại vì cơn đau bệnh tật hành hạ, đám cưới của tôi không có sự hiện diện của mẹ, và thi thể lạnh lẽo của cha tôi trong nhà xác…Trong hết thảy những cảnh tượng đau lòng đó, thì những ngày hạnh phúc sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công chỉ thoáng hiện lên bởi nó đã bị cuộc bức hại của chính quyền Cộng sản hủy hại.

1. Bệnh tật của mẹ

Tôi đã có tuổi thơ hồn nhiên vô tư không chút âu lo, rắc rối duy nhất của tôi là khi cha mẹ tôi cãi lộn. Mẹ vốn là người quyết đoán, thẳng tính; cha là người trầm tính nhưng ngoan cố. Khi có mặt tôi cha mẹ thường hạ thấp giọng khi tranh luận hoặc không nói chuyện với nhau. Tôi không biết phải bênh ai, nên tôi sẽ tặng cho mỗi người một quả táo để cố gắng hóa giải mâu thuẫn.

Nhưng vô luận có bao nhiêu trái táo thì cũng không sao giải quyết được vấn đề căn bản của gia đình. Mẹ ngày càng mắc nhiều căn bệnh mãn tính do bị căng thẳng trong thời gian dài. Khi tôi mới lên mười, tôi đã thường xuyên chăm sóc mẹ, cùng mẹ đến bệnh viện và xoa bóp để giảm cơn đau cho mẹ.

Ở tuổi 45, sức khỏe của mẹ suy kiệt đến mức mẹ đã phải nghỉ công việc có thu nhập cao của mình. Cha tôi dành phần lớn tiền bạc và thời gian để tìm gặp các chuyên gia với mong muốn tìm mọi phương pháp điều trị cho mẹ.

Chúng tôi cố hết sức để mẹ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cơn đau của mẹ không hề thuyên giảm. Thuốc chữa bệnh gai cột sống đã khiến mẹ mắc bệnh dạ dày. Uống thuốc để điều trị dạ dày lại khiến gan của mẹ bị hư tổn. Mẹ cần phải tập thể dục để cải thiện sức khỏe, nhưng bệnh tim lại không cho phép mẹ hoạt động nhiều. Chúng tôi liên tục đi đi về về giữa nhà với bệnh viện như cơm bữa.

Trong những năm tôi học trung học, mẹ đã nản chí và không còn muốn đi đến bệnh viện nữa. Cả ngày, mẹ chỉ nằm trên ghế bành, mặt nhợt nhạt. Mắt mẹ đăm chiêu vô hồn nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ. Tôi đã bỏ nhiều cuộc tụ tập bạn bè trong giờ giải lao ở trường để có thể trở về nhà với mẹ. Mặc dù sau đó, mẹ thậm chí còn trút giận lên tôi vì quá đau đớn và tuyệt vọng.

2. Phục hồi sức khỏe

Năm 1998, con gái của một đồng nghiệp cũ của mẹ qua chơi. Mẹ của bạn trai cô ấy đã từng khỏi bệnh ung thư sau khi tu luyện Pháp Luân Đại pháp, bởi vậy cô ấy đã tặng cho chúng tôi một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, với các Pháp lý chỉ đạo tu luyện.

Đây không phải là lần đầu tiên có người giới thiệu một môn tu luyện khí công hoặc thiền định cho chúng tôi. Trước kia, mẹ đã từng được các khí công sư trị liệu và thậm chí mẹ tôi còn thực hành một vài môn khí công, nhưng đều không có tác dụng. Tuy nhiên, câu chuyện của vị khách này đã khiến mẹ hứng thú, mẹ đã nhận sách Chuyển Pháp Luân, mặc dù mẹ không để tâm nhiều đến việc thử tập thêm một môn thiền định khác bởi mẹ nghĩ rằng rốt cuộc thì nó cũng không hiệu quả.

Bệnh phong thấp nghiêm trọng đã khiến mẹ không thể động vào nước lạnh, ngày nào cũng phải đợi cha tôi về cơm nước, rửa bát đĩa. Thời gian đó mẹ thực sự rất buồn chán, để giết thời gian mẹ đã đọc sách. Khi vừa đọc, mẹ liền đọc cả ngày lẫn đêm, không ăn không ngủ cho đến khi đọc xong toàn bộ cuốn sách. Khi đọc sách, cha con tôi để ý thấy rằng mẹ lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu, rồi có lúc chảy nước mắt.

Sau khi mẹ đọc cuốn sách được hai lần, mẹ nói rằng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và rằng mẹ cần phải tìm điểm luyện công tập thể để học các bài công pháp. Chúng tôi lập tức tán thành, chưa nói đến là có trị được bệnh hay không, chỉ cần mẹ muốn ra ngoài rèn luyện, không mãi chán nản nằm ở nhà, thì đã quá tốt rồi.

Thời điểm đó, trong vùng chúng tôi ở có rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi sáng sớm trên đường tới trường, hai bên đường cứ cách một đoạn lại có một nhóm người đang luyện công. Bởi vậy, mẹ tôi đã nhanh chóng tìm thấy một điểm luyện công, và chính thức bước đi trên con đường tu luyện.

Luyện công được năm ngày, mẹ trải nghiệm “tịnh hóa thân thể” giống như những điều được giảng trong Chuyển Pháp Luân: sốt cao, toàn thân run rẩy như thể bị cảm lạnh. Tôi đã rất lo lắng cho mẹ bởi khi ấy cha tôi đang đi công tác xa nhà.

Mẹ tôi khẳng định rằng mẹ vẫn ổn và kiên định làm theo lời dạy trong sách, nên tôi không ép mẹ uống thưốc hay đi đến bệnh viện. Hai ngày sau mẹ hết sốt. Khi dứt cơn, bà liền khỏe lại. Nước da của bà không còn xanh xao nữa, bà tràn đầy năng lượng và mọi cơn đau đều không cánh mà bay.

Khi cha trở về nhà, ông rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ tôi chạy đến điểm luyện công vào sáng sớm. Ông mỉm cười, như thể tảng đá nặng vừa trút khỏi trái tim cha. Mẹ nói rằng là Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho mẹ cuộc đời thứ hai. Cuối cùng, cuộc sống gia đình tôi lại một lần nữa ngập tràn hạnh phúc.

Trong nhà không còn bệnh nhân nữa, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tâm tranh đấu của mẹ tôi trước kia đã dần dần cải biến. Bà không còn phàn nàn hay tranh cãi gì nữa. Mỗi khi xảy ra xung đột trong nhà, hay với họ hàng, bạn bè, hoặc tại nơi làm việc, bà ngay lập tức hướng nội và đối chiếu bản thân theo các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp.

3. Cuộc bức hại

Những tháng ngày tươi đẹp đó không kéo dài được bao lâu, thì ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân phát động bức hại Pháp Luân Công, trực tiếp hủy hoại đi cuộc sống tốt đẹp của gia đình tôi. Bắt đầu là việc chính quyền chỉ đạo ủy ban dân cư thường xuyên đến sách nhiễu gia đình tôi. Mẹ bị bắt và và bị ép phải từ bỏ tu luyện. Nhưng bà vẫn kiên định thỉnh nguyện ôn hòa cho đức tin của mình, đồng thời kể với mọi người về những trải nghiệm của bà và rằng chính quyền đã vu khống cho Pháp Luân Đại Pháp. Bà bị bắt giữ vài lần, và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức.

Cuộc sống của chúng tôi đang từ thiên đường mà bị rớt xuống địa ngục. Kể từ cái ngày đó, cha tôi lúc nào cũng mặt mày ủ rũ. Hàng ngày ông hút thuốc để quên đi đau khổ phiền muộn. Thời điểm đó tôi đang học đại học, vừa lo nghĩ về việc học hành của bản thân, vừa lo lắng cho sự an toàn của mẹ. Tôi nghe nói rằng ở trong trại giam, mẹ bị đánh đập và tra tấn bằng dùi cui điện. Tôi thực sự muốn hét lên bảo những tên lính canh kia hãy dừng tay lại, nhưng tôi vẫn phải im lặng bởi lẽ nó có thể khiến mẹ tôi gặp nhiều rắc rối hơn.

Ở nhà, tôi trút cơn phẫn nộ của mình lên chiếc đàn piano. Cha tôi chỉ im lặng. Ông cúi đầu xuống hút thuốc, che giấu những lo lắng, giận giữ, và cảm giác tội lỗi bởi đã không thể bảo vệ được người vợ của mình khỏi khổ nạn.

Mẹ tôi thường xuyên bị bắt và giam giữ khiến bà bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời tôi—lễ tốt nghiệp đại học, công việc đầu tiên và đám cưới của tôi. Mặc dù bị tra tấn tàn bạo, mẹ tôi cũng không bao giờ từ bỏ tu luyện. Lý do đơn giản là: mẹ tôi có thể đã chết không biết bao nhiều lần rồi nếu bà không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trong thời gian bà bị giam giữ lần thứ ba, mẹ tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối bức hại và cân nặng của bà giảm từ 60kg xuống còn 35kg. Lính canh bức thực dã man, khiến răng và tóc mẹ bị rụng sạch. Mẹ được trả về nhà trong tình trạng nguy kịch.

Khi về nhà, mẹ lại tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đọc các bài giảng của Đại Pháp, và nhanh chóng phục hồi. Một tháng sau, mẹ có thể đi lại được. Mặc dù cân nặng của mẹ không còn được như trước, xong mái tóc của mẹ đã mọc trở lại. Mẹ bảo tôi rằng mẹ không hận cảnh sát, bảo tôi: “Hãy dùng thiện tâm mà đối đãi với họ, cảnh sát cũng rất đáng thương”.

Những lời của mẹ giống như làn gió nhẹ làm dịu mát trái tim tôi, xua tan mọi đau buồn và thù hận. Tôi vô cùng cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp.

Tháng 3 năm 2009, mẹ tôi lại bị bắt giam lần thứ tư. Một cuộc gọi đã đánh thức tôi lúc nửa đêm. Cha tôi đã qua đời vì bị đau tim trong khi đang đi công tác. Khi tôi đến bệnh viện, cơ thể của cha đã chỉ còn là một cái xác động cứng, lạnh lẽo.

Đó là thời điểm kinh hoàng nhất trong cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được thế nào là sinh ly tử biệt. Người thân đã giúp tôi hỏa táng cho cha. Vì tôi mang tro cốt của cha trong tang lễ, nên tôi không hề nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào ngoại trừ hơi thở và nhịp tim của mình. Đầu não tôi rất thanh tỉnh. Tôi biết rõ ai là thủ phạm gây ra cái chết của cha tôi. Cha đã chịu quá nhiều áp lực và đau đớn. Cha đã không sớm rời xa thế giới này như vậy nếu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp không xảy ra.

Tôi không hiểu tại sao một pháp môn tuyệt vời như vậy lại bị bức hại ở Trung Quốc, nơi mà hiến pháp rõ ràng chỉ ra rằng người dân có quyền tự do tín ngưỡng. Đảng Cộng sản đã cướp đi tâm trí và cầm tù linh hồn của người dân chúng tôi. Tôi hỏi những cảnh sát giam giữ và tra tấn mẹ tôi rằng tại sao họ lại làm như vậy, họi nói rằng họ chỉ thực thi mệnh lệnh.

Đã 17 năm trôi qua và mẹ tôi, giống như bao học viên Pháp Luân Đại Pháp khác, đã chịu đựng thống khổ trong cuộc bức hại do Giang Trạch Dân phát động chỉ vì lợi ích cá nhân của bản thân ông ta. Ông ta đặt mình cao hơn hiến pháp và lừa dối hết thảy người dân Trung Quốc. Ông ta bắt cóc, tra tấn, giết hại, và mổ cướp tạng của một nhóm người hoàn toàn thiện lương và vô tội ở Trung Quốc. Hàng chục nghìn gia đình giống như gia đình chúng tôi đã bị tan cửa nát nhà.

Kể từ khi tôi nhìn thấy tấm hình mọi người cùng nhau luyện công ở nhiều quốc gia khác, tôi mơ một ngày Trung Quốc có được tự do thực sự. Chúng tôi đơn giản chỉ muốn một đất nước nơi ai ai cũng có thể tự do hít thở, mà không phải sợ hãi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/3/340360.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/23/161232.html
Đăng ngày 3-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share