Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-10-2016] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi trở thành một người chân thành, thiện lương và khoan dung. Tại đây tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện mà bản thân trải qua, để nói với mọi người rằng đệ tử Đại Pháp khi gặp mâu thuẫn, gặp lợi ích cá nhân bị tổn hại thì sẽ hành xử ra sao.
“Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”
Có lần, một phụ nữ phân phối sữa khẳng định rằng tôi chưa trả tiền hóa đơn mua hàng, mặc dù tôi đã trả cho cô ấy vài ngày trước đó. Tôi nghĩ hẳn là cô ấy đã quên. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi cần phải nghĩ cho người khác trước, bởi vậy tôi đã cười và nói: “Chắc là vậy, tôi sẽ trả tiền chị luôn bây giờ đây.”
Mặc dù tôi đã trả tiền hai lần, nhưng tôi không cảm thấy bất công hay bực dọc gì cả, bởi tôi đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện- Nhẫn mà hành xử.
Hai ngày sau, ngay khi vừa gặp tôi cô ấy vội vàng nắm lấy tay tôi và nói: “Thật xin lỗi chị quá, tôi đã nhầm! Tôi đã để quên mất khoản tiền chị đã trả!“ Cô ấy trả lại tiền cho tôi và hỏi: “Sao chị tốt bụng quá vậy, bảo trả tiền liền trả luôn thế?”
Tôi mỉm cười đáp lời: “Vì tôi là người tu luyện Pháp Luân đại Pháp.”
Cô ấy thốt lên: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”
Ai cũng biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất đáng tin
Hai vợ chồng tôi cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi luôn cố gắng yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.
Nhiều năm trôi qua, mọi người chung quanh chúng tôi đều nhận ra điều ấy.
Khi đơn vị nơi hai vợ chồng tôi công tác trả tiền thưởng cho nhân viên bằng tiền mặt, kế toán đã gọi chúng tôi đến để kiểm tra xem liệu chúng tôi có nhận đúng số tiền của mình không. Hai vợ chồng tôi kiểm tra lại và bảo với kế toán rằng số tiền được trả là chính xác. Kế toán bảo chúng tôi rằng anh ấy đã trả thừa mất 100 tệ, nên hẳn phải có ai đó đã nhận được nhiều hơn số tiền được lĩnh.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra xem các bạn có được trả thừa không thôi,” anh ấy nói. “Nếu người nhận thừa không phải là anh chị, thì tôi cũng không cần hỏi người khác nữa. Chẳng có ai nhận rằng họ đã nhận được số tiền lớn hơn đâu. Chỉ có người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như anh chị mới đáng tin thôi.”
Trước kia tôi phải tìm một việc làm khác khi cửa hàng nơi tôi làm việc bị chuyển nhượng. Sáu tháng sau, tôi thấy có một cuốn sổ cùng với 2.000 tệ ở cửa hàng, nó là tài sản thuộc sở hữu của chủ mới của cửa hàng.
Tôi đến gặp người chủ mới đó và đưa cho cô ấy tiền và cuốn sổ. Cô ấy nói rằng cô ấy rất ngạc nhiên khi trong xã hội ngày nay vẫn còn người trung thực như tôi.
Tôi bảo với cô ấy rằng tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và rằng Sư phụ tôi dạy chúng tôi làm người tốt và luôn phải nghĩ cho người khác trước. Cô ấy rất cảm động và thậm chí còn đề nghị tôi làm việc cho cửa hàng của cô ấy.
Đồng nghiệp rất ấn tượng về sức khỏe của chúng tôi
Hai vợ chồng tôi làm việc ở cùng một nơi, và hàng năm, nhân viên chúng tôi đều được kiểm tra sức khỏe định kỳ. Thường thì chúng tôi không đi, nhưng năm đó chúng tôi quyết định đi. Khi trả kết quả kiểm tra, các đồng nghiệp đến và hỏi được xem chúng. Họ muốn biết xem rằng có đúng là những người tu luyện Đại Pháp là không mắc bệnh hay không.
Chúng tôi mở phong bì ngay trước mặt mọi người. Tất cả mọi xét nghiệm của chúng tôi đều cho kết quả bình thường. Các đồng nghiệp của tôi đã thật sự ấn tượng.
Chiểu theo Pháp mà xử lý tranh chấp
Nhà của vợ chồng tôi và nhà hàng xóm có một con đường chung rộng hai mét, và mỗi nhà có một bức tường: một bức là của chúng tôi, và một bức tường là của nhà hàng xóm.
Người hàng xóm của chúng tôi đã phá vỡ bức tường của nhà cô ấy và nói rằng toàn bộ con đường đó đều là phần đất của nhà cô ấy.
Đã có nhiều tranh chấp đất đai như thế trong khu phố nơi chúng tôi ở. Mỗi lần họ đều kết thúc bằng những trận tranh cãi nảy lửa, và hai bên trở thành kẻ thù của nhau.
Tôi không hề giận người hàng xóm. Tôi nghĩ: Tôi là một học viên và tôi sẽ không tranh đấu với bất kỳ ai, mà tôi cần để họ biết rằng điều họ đã làm là không đúng.
Tôi nói chuyện với người hàng xóm, nhưng cô ấy khăng khăng rằng con đường ấy thuộc quyền sở hữu của cô ấy và bây giờ nửa bức tường của tôi cũng là của cô ấy. Tôi bảo cô ấy hãy bình tâm vì tôi có giấy chứng nhận quyền sở hữu cho bức tường và con đường đó.
“Chị đã lấy toàn bộ đất đai xung quanh, chúng tôi không hề phàn nàn gì chị, bởi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi cần phải nghĩ cho người khác trước, nếu không, thì chúng tôi đã không hành xử như vậy rồi.”
Ngày hôm sau cô ấy đến gặp tôi nói chuyện, cô ấy nói: “Bức tường đó là của nhà anh chị, tôi đã sai và đã lấn chiếm đất đai thuộc quyền sở hữu của anh chị.” Thái độ của cô ấy hoàn toàn thay đổi so với ngày hôm trước. Cô ấy nói: “Anh chị thật tốt bụng. Chúng tôi đều biết rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.”
Tôi bảo cô ấy rằng không cần cảm ơn tôi, mà hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/22/336607.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/4/160206.html
Đăng ngày 16-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.