Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-10-2016] Hai vợ chồng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công trước khi chính quyền cộng sản phát động cuộc bức hại tàn bạo nhằm vào pháp môn năm 1999. Hai vợ chồng tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bị giam giữ nhiều lần vì từ chối từ bỏ đức tin của mình.
Bất chấp cuộc bức hại tàn bạo của chính quyền, chúng tôi vẫn tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công trong cuộc sống hàng ngày để trở thành một người tốt hơn.
Nhiều người đã dần dần hiểu ra rằng các học viên Pháp Luân Công hoàn toàn không giống như những gì mà chính quyền cộng sản mô tả. Họ bắt đầu bày tỏ thái độ chấp nhận và ủng hộ chúng tôi bằng cả hình thức trực tiếp hoặc gián tiếp.
Bốn cây cải trắng
Khi cuộc đàn áp bắt đầu, chính quyền đã bắt giam và lục soát nhà tôi. Hơn thế, họ đã điều chuyển tôi từ vị trí lãnh đạo của trường học xuống làm giáo viên tiểu học ở một vùng nông thôn hẻo lánh.
Để tăng cường việc giám sát, cảnh sát cũng sách nhiễu gia đình tôi.
Một buổi sáng khi vừa mở cửa nhà, tôi phát hiện thấy có ai đó để bốn cây bắp cải trắng ở ngoài cửa. Tôi thực sự xúc động bởi vẫn còn có người quan tâm tôi, ủng hộ và giúp đỡ tôi, chỉ là vì có tâm sợ hãi mà không dám công khai ủng hộ. Hành động quan tâm này đã khiến tôi thêm kiên định vào đức tin của mình.
Các học viên đều là những người tốt
Tôi đã bị giam giữ tại trại tạm giam quận vì đã đi kháng nghị ôn hòa cho quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã gặp một chủ hiệu quần áo, đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Khi bị đưa vào phòng giam, cô ấy đã đứng ở trong góc phòng quan sát một hồi rất lâu.
Tôi quan tâm tới cô ấy, để cho cô có một chỗ nằm, cho đắp chung chăn với tôi và giúp cô ấy liên lạc với gia đình. Tôi cũng nói với cô ấy về Pháp Luân Công và lý do tại sao tôi bị giam giữ ở đây. Chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau. Một tuần sau cô ấy được thả. Không bao lâu sau, tôi nhận được quần áo và một tấm nệm do cô gửi vào.
Khi được ra khỏi trại, tôi đã tới nhà để cảm ơn cô ấy. “Em đã từng nghĩ các học viên Pháp Luân Công đều là những kẻ giết người và những kẻ điên phóng hỏa đốt nhà” cô nói “ bởi các phương tiện truyền thông đều nói như vậy. Khi lần đầu gặp chị, em rất sợ. Tuy nhiên, chị lại là người duy nhất giúp đỡ em trong thời điểm khó khăn nhất của em. Nếu không có chị thì không biết em đã phải xoay sở thế nào trong trại giam.”
“sau khi được thả, em đã nói chuyện với chồng em và chúng em quyết định giúp chị ra khỏi trại giam bởi chị là người tốt. Chị không nên bị giam giữ cùng với các tội phạm hình sự khác. Tuy nhiên, người ta nói với chúng em rằng không ai có thể giúp được chị bởi chị là học viên Pháp Luân Công.” Cô nói tiếp.
Cô ấy nhớ lại rằng tôi đã phải ngủ trên một cái chiếu cói và không có quần áo mới, vì thế cô quyết định gửi vào cho tôi những vật dụng trên. Lính gác hỏi cô về mối quan hệ giữa cô với tôi, cô ấy nói rằng tôi là chị cô ấy.
Sự động viên
Chồng tôi cũng bị kết án tù vì từ chối từ bỏ tu luyện. Sau khi được thả, cơ quan đã sa thải anh ấy. Tôi cũng đã phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại. Con gái tôi thì vẫn ở nhà nhưng không có tiền và cũng không biết phải đi đâu để được giúp đỡ. Cảnh sát cũng thường xuyên sách nhiễu cháu. Tuy nhiên hoàn cảnh gia đình không làm cháu bi quan mà cháu vẫn tự lực tự cường và đã thi đỗ vào đại học.
Tới gần lễ tốt nghiệp, người giáo viên hướng dẫn gọi cháu vào văn phòng và nói: “Sao em không trình bày hoàn cảnh gia đình nhà em cho cô biết sớm? Em đủ điều kiện để nhận tiền trợ cấp cho những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Cô sẽ thu xếp để cho em được nhận tiền trợ cấp. Các bạn học đã nói với cô về hoàn cảnh gia đình nhà em.”
“Cảm ơn cô, nhưng em xin được từ chối ạ,” con gái tôi nói “cô hãy dành nó cho những bạn có hoàn cảnh khó khăn hơn em.”
Người giáo viên đó nói với cháu: “Cha mẹ em đều là những người tốt. Họ không làm điều gì sai cả và em là một sinh viên xuất sắc.”
Các học viên đều là người trung thực
Mặc dù gia đình tôi đã bị chính quyền bức hại nhiều lần, ngày càng có nhiều người đã thay đổi những định kiến của họ về chúng tôi, thông qua những cảm nhận khi họ tiếp xúc với các học viên.
Một công ty nước ngoài mới khai trương và đi vào hoạt động ở trong thị trấn tôi ở. Giám đốc công ty đề bạt tôi vào vị trí kế toán và kiêm cả quản lý kho. Ông luôn khen tôi vì sổ sách thống kê luôn chính xác. Ông nói với những người khác: “ Tôi sẽ thuê thêm nhiều học viên Pháp Luân Công nữa vì họ luôn trung thực.”
Đối với công việc kiểm kho, ông yêu cầu phải kiểm kê định kỳ và bản thân ông đôi khi cũng tới để kiểm tra một cách đột xuất. Sau một khoảng thời gian, đặc biệt là khi biết tôi là một học viên Pháp Luân Công, ông đã ra lệnh thôi không phải kiểm kho nữa.
Hiểu hơn về sự tốt đẹp của Pháp Luân Công
Để tránh bị cảnh sát sách nhiễu và bị bắt, chúng tôi phải chuyển nhà hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, chúng tôi quyết định chuyển về quê tôi, một vùng quê hẻo lánh.
Tôi không bao giờ quên rằng, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta phải đặt lợi ích của người khác lên trước.
Mẹ tôi đã 80 tuổi và sống cùng chúng tôi. Khi những người hàng xóm ngưỡng mộ vì bà có một tuổi già hạnh phúc, bà thường nói rằng bà đã được hưởng phúc báo từ Pháp Luân Công.
Thím tôi cũng đã 70 tuổi và sống ở thành phố cùng với gia đình. Thím đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những lời vu khống Pháp Luân Đại Pháp được phát trên các phương tiện truyền thông do chính phủ kiểm soát nên đối với sự tu luyện của tôi Thím đã hiểu nhầm và có định kiến nặng nề. Năm ngoái là lần đầu tiên sau mười năm, Thím cùng với người nhà về quê tổ chức lễ Thanh Minh tảo mộ cùng với chúng tôi. Khi thấy cả gia đình chúng tôi vui vẻ hạnh phúc yêu thương nhau và mọi bệnh tật trước đây của chúng tôi đã hết, Thím rất vui vẻ và khen tôi là con dâu hiếu thảo nhất nhà và còn sai con trai mua quần áo mới cho tôi.
Những người hàng xóm và người thân cũng đã được chứng kiến sự tốt đẹp của các học viên và bây giờ đã hết lòng ủng hộ chúng tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/21/336581.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/27/160110.html
Đăng ngày 20-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.