Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2016] Tôi là chồng của một học viên Pháp Luân Công. Mặc dù không tu luyện, nhưng tôi vẫn bị sách nhiễu và bị cảnh sát bắt đi kể từ khi Đảng cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại vào năm 1999. Tôi thậm chí đã buộc phải đi lang thang trên phố, vô gia cư trong một thời gian dài.

Trái ngược với những gì bạn có thể nghĩ, những khổ nạn này lại khiến tôi trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn và bình tĩnh hơn. Nhưng những điều này không phải bỗng chốc mà xảy ra. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm đã khiến tôi thay đổi.

Vợ tôi bị bắt, bị bỏ tù và thậm chí bị đưa vào trại lao động cưỡng bức. Cuộc sống trở nên chật vật một cách đáng sợ. Mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại về nhà cho cô ấy. Nếu không có ai nhấc máy, tôi sẽ rất lo lắng trở về nhà, gói ghém tất cả các tài liệu Pháp Luân Công và mang giấu đi.

Một lần vợ tôi đã bị bắt khi cô nói về Pháp Luân Công tại nơi công cộng. Vài trăm học viên địa phương đã cùng tôi tới sở cảnh sát để yêu cầu họ phải thả cô ấy.

Hầu hết những người tham gia kháng nghị đều chưa từng gặp tôi trước đó. Nhiều người trong số họ đã tới động viên, an ủi tôi. Tôi thực sự rất xúc động – các học viên Pháp Luân Công thực sự vĩ đại; họ đã vì vợ tôi mà đến bất chấp cả nguy hiểm.

Một học viên đã nói với tôi rằng: “Mặc dù anh đang gặp khó nạn, nhưng rồi sau này anh sẽ cảm thấy vinh dự.”

Tôi tự nhủ trong lòng rằng: “Các người chỉ đang cố gắng an ủi tôi mà thôi. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Vinh dự cái gì cơ chứ? Tôi đang phải ở trong tình cảnh căng thẳng như vậy, những gì xảy ra với con cái chúng tôi, công việc của tôi, còn bố mẹ chúng tôi nữa,… Làm sao tôi có thể giải quyết được tất cả những việc này. Tôi không thể ngủ được. Khi đối mặt với cảnh sát, tôi thậm chí không thể thở nổi.” Thật khó mà có thể miêu tả cho được những điều khủng khiếp mà tôi phải đối mặt.

Tôi thường cầu nguyện, nguyện rằng tôi sẽ từ bỏ mọi thứ miễn sao vợ tôi có thể trở về an toàn.

Nhưng cô ấy đã không trở về.

Những nỗi đau và khó nạn đã buộc tôi phải trở nên trưởng thành và bình tĩnh hơn. Một năm sau, vợ tôi được thả. Sau khi áp lực qua đi, tôi đã đổ bệnh. Nhưng gánh nặng trong tâm tôi không còn nữa, và tôi đã có thể ngủ ngon giấc.

Vài tháng sau khi bình phục, tôi đã quyết định phải làm điều gì đó cho những học viên đã giúp đỡ tôi. Họ thường đề nghị tôi đi cùng họ gặp luật sư hoặc đề nghị cảnh sát phải thả các học viên đang bị bắt giữ. Tôi không bao giờ từ chối họ, ngay cả khi đó là vào đêm giao thừa của Tết cổ truyền Trung Quốc.

Một vài luật sư đã hỏi tôi tại sao tôi lại sẵn lòng làm mọi việc cho các học viên ngay cả khi tôi không tu luyện Pháp Luân Công. Họ đã hỏi tôi: “Anh không sợ sao?” Tôi nói: “Tôi chỉ muốn giúp những người trước đây đã giúp tôi. Các anh biện hộ cho các học viên, lên tiếng vì họ và gặp họ ở những nơi có thể gặp nguy hiểm. Các anh cho tôi hy vọng. Nếu các anh không sợ, thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ cả. Tôi vinh dự được hỗ trợ các anh.”

Họ đã xúc động trước những lời tôi nói. Một người trong số họ đã nói: “Sẽ thật là tốt nếu ở mỗi tỉnh đều có một người chồng hoặc một người vợ của học viên Pháp Luân Công có suy nghĩ như vậy. Công việc của chúng tôi hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Họ đã đặt cho tôi một danh hiệu: “người nhà học viên Pháp Luân Công số một Trung Quốc.”

Kể từ đó, họ luôn gọi tôi là “Anh trai” và luôn tôn trọng tôi. Tôi thực sự cảm thấy vinh dự. Một luật sư nhân quyền nổi tiếng đã nghe kể về tôi và đánh giá cao tôi.

Một lần khi tôi đang trò chuyện với một cụ ông 80 tuổi tại một điểm du lịch. Ông nói rằng những người hàng xóm của ông đang truyền nhau đọc quyển sách có tên “Chín bài bình luận về Đảng cộng sản” và hỏi xem tôi đã đọc quyển sách đó chưa. Tôi nói: “Tất nhiên là tôi đã đọc rồi. Đó là một quyển sách rất hay.”

Một số người gần đó đã nghe được câu chuyện của chúng tôi. Một trong số họ đã nói với tôi: “Đó là một quyển sách của Pháp Luân Công. Anh bạn trẻ, anh không nên tin những gì viết trong quyển sách.” Khi tôi hỏi tại sao lại không, thì một anh bạn đã nói: “Anh không thể chỉ trích Đảng cộng sản – nó đã hỗ trợ tài chính cho anh. Sẽ là sai nếu anh làm như vậy.”

Tôi trả lời: “Ồ, nếu tôi không làm việc, sẽ không có ai trả tiền cho tôi cả. Chúng ta xứng đáng với tất cả những gì chúng ta có, bởi vì chúng ta là người làm ra nó. Tôi không biết anh, nhưng nếu tôi nghỉ ở nhà một ngày thì tôi tiền lương tôi nhận được cũng sẽ ít đi một ngày. Bởi vậy tôi không nghĩ rằng Đảng hỗ trợ tài chính cho tôi.”

Cụ ông đã giúp tôi thuyết phục họ. Chúng ta lặp lại những lời của nhau bởi vì chúng ta đều liên quan tới lịch sử dơ bẩn của Đảng cộng sản. Hầu hết những người đứng xem đều lặng lẽ lắng nghe và đồng tình. Những người đã nói tôi sai sau đó cũng chẳng nói được gì khác.

Trước khi rời đi, tôi đã mua một chai nước cho cụ ông và cảm ơn cụ. Đó quả là một trải nghiệm tuyệt diệu.

Một lần tôi đến một thị trấn khác cùng một vài học viên. Chúng tôi muốn giải cứu cho một học viên vừa bị bắt giữ. Trên đường đi, tôi đã bị sốt cao và gần như bị ngất đi. Nhưng tôi vẫn khăng khăng nhất định phải đi. Khi chúng tôi đến đó, tôi đã cảm thấy tốt hơn. Trại tạm giam bị cảnh sát vây quanh. Một vài cảnh sát đã đến chỗ chúng tôi khi xe của chúng tôi vừa dừng bánh.

Tôi ra khỏi xe và bảo các học viên hãy rời đi, để tôi giải quyết với cảnh sát.

Cảnh sát đã chặn tôi lại và hỏi tôi rằng tại sao tôi lại ở đó. Khi tôi nói chuyện với họ, họ đưa tôi tới một chiếc xe cảnh sát và thẩm vấn tôi. Không khí thật căng thẳng. Một nhân viên cảnh sát đã nói rằng người học viên mà tôi đang cố gắng giải cứu không còn được giam giữ ở đó nữa. Tôi hơi bối rối. Tôi không giữ được bình tĩnh và cãi nhau với anh ta. Viên cảnh sát đó kiên quyết nói: “Tôi đang nói với anh rằng anh ta không còn được giam giữ ở đây nữa. Anh hãy ra khỏi đây ngay.”

Tôi đã phải rời đi. Trại tạm giam được đặt ở một khu vực hẻo lánh và không có các phương tiện giao thông công cộng. Tôi đã phải đi bộ một chút vì tôi không muốn các học viên phải đối mặt với rủi ro khi đón tôi tại trại tạm giam. Một vài phút sau, tôi phát hiện thấy có một chiếc xe đang từ từ theo sau tôi từ xa. Tôi đã gọi cho các học viên nói rằng họ đừng đến đón tôi.

Phải mất khoảng nửa tiếng tôi mới đến được một trung tâm mua sắm. Tôi đi vào bên trong rồi cứ đi ra đi vào các cửa hàng, và sau cùng tôi vào một phòng tắm. Cuối cùng tôi đã thoát khỏi người đang theo dõi tôi. Quần áo của tôi ướt đẫm và các bắp chân đau mỏi.

Khi tôi quay trở về nhà, vợ tôi đã khích lệ tôi vì những nỗ lực của tôi nhằm giúp các đồng tu của cô ấy.

Một học viên đã cảm ơn tôi sau khi tôi làm một vài điều giúp anh ấy. Tôi nói một cách chân thành rằng: “Miễn là các anh được an toàn, tôi sẵn lòng chịu đựng tất cả những khó khăn trong thế giới này. Tôi thực sự nghĩ như vậy đấy.”

Trong vài năm qua, tôi đã sống trong đau khổ và sợ hãi. Đôi lúc khi gặp nguy hiểm, tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng những trải nghiệm lớn lao đó khiến tôi hạnh phúc.

Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của bản thân để có nhiều người hơn nữa, đặc biệt là người nhà các học viên sẽ đứng lên và giúp đỡ họ. Họ thực sự cần sự giúp đỡ của chúng ta. Tôi không biết được sẽ có những nguy hiểm và khó khăn nào đang chờ đợi tôi phía trước, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ họ bằng tất cả khả năng của mình.

Nếu bạn đang đọc bài viết này, xin lại đừng bỏ qua vấn đề này thêm nữa. Hãy cùng hành động vì sự tự do của Pháp Luân Công và vì một tương lai tươi sáng của chính các bạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/18/337801.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/22/160046.html

Đăng ngày 23-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share