Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-10-2016] Chồng tôi là một người đàn ông dễ tính và tốt bụng. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, là lúc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Đại Pháp leo thang nhất và vì vậy ông tự nhiên rất lo lắng cho sự an toàn của tôi.
Tôi tranh thủ mọi cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ông. Ông đã chứng kiến sự thay đổi của tôi cả về thể chất lẫn tinh thần sau khi bắt đầu tu luyện. Dần dần, ông đã có thể từ bỏ định kiến về Đại Pháp. Bây giờ, ông chủ động giúp tôi làm công tác Đại Pháp, chẳng hạn như ghép lịch bàn và vận chuyển vật tư tới các địa điểm khác.
Mùa xuân năm 2012, trong khi đang đi xe đạp điện, chồng tôi bị mất thăng bằng và ngã. Chiếc xe đạp bị hỏng và ngón tay cái bên phải của ông đã bị trật khớp.
Ông nhớ những gì tôi bảo ông và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Ông bình tĩnh lại và dùng tay kia tự chỉnh lại ngón tay cái của mình.
Lúc ông về đến nhà thì tay phải của ông bị sưng lên. Con rể muốn ông đi bệnh viện. Chồng tôi nói rằng ngón tay cảm thấy tê, nhưng không đau và chắc chắn là sẽ ổn.
Con rể tôi khuyên nên mua một số thuốc giảm đau.
Tôi hỏi chồng tôi: “Ông có muốn uống chút thuốc giảm đau không?”
Ông nói, “Tại sao tôi lại cần thuốc giảm đau khi tôi không đau? Tôi chỉ cần tiếp tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’”
Ông đã đi ngủ và ngủ ngon suốt đêm.
Trong khi tôi không ở nhà – chỉ ba ngày sau – chồng tôi nhận được một cú điện thoại nói rằng những vật tư cho hạng mục Đại Pháp đã sẵn sàng để lấy. Ông đi chiếc xe đạp điện để nhận hai hộp vật tư nặng cho tôi.
Tôi hỏi ông làm thế nào mà ông có thể xoay sở với với bàn tay bị thương của mình. Ông nói rằng ông vẫn có một bàn tay còn lành lặn và bàn tay bị sưng thì không đau. Chưa đầy một tuần, tay của ông đã hoàn toàn bình phục.
Mùa thu năm 2013, ông lại bị chấn thương khi đi xe đạp điện. Ông bị một chiếc xe hơi đâm và ngã rất nặng. Một lần nữa tay của ông lại sưng lên và lần này nó rất đau. Ông bảo tôi người lái xe đang vội đi thăm mẹ trong bệnh viện. Ông hiểu và không gây khó khăn cho cô ấy về vụ tai nạn.
Tôi bảo ông: “Ông sẽ được đền đáp vì lòng tốt. Bây giờ đừng quên chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’” Ông ngủ thiếp đi trong khi vẫn đang niệm.
Sáng hôm sau, ông tỉnh dậy và chỗ sưng nặng hơn. Ông bảo nó tê nhưng không đau. Con rể tôi đưa ông đến bệnh viện để chụp X-quang và ông được chẩn đoán là gãy xương tay. Các bác sĩ cho biết ông cần được bó bột trong một tháng.
Chúng tôi không yêu cầu bất cứ điều gì từ người lái xe nhưng cô ấy đã mang 1.000 nhân dân tệ (150 đô-la Mỹ) cho chúng tôi. Chúng tôi từ chối nhưng cô cứ nài nỉ. Ngày thứ ba, cô đã mang một số thuốc lá và rượu vang xin chúng tôi nhận.
Vào ngày thứ năm, chồng tôi tháo băng bó khỏi tay. Nửa tháng sau, ông đã phục hồi.
Nói chung, gãy xương như chồng tôi thường phải mất ba tháng để lành, nhưng ông đã khỏi trong vòng nửa tháng. Điều đó không thể giải thích được bằng y học hiện đại.
Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã không bằng lòng với khoản tiền bồi thường 5.000 nhân dân tệ, chứ chưa nói đến 1.000 nhân dân tệ.
Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi có thân tâm khỏe mạnh và suy nghĩ cho người khác bất kể ai là người có lỗi. Tôi ước thúc bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/26/329623.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/16/159961.html
Đăng ngày 14-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.