Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-9-2016] Hai vợ chồng tôi đều là người cùng làng. Cha mẹ hai bên đều là những người nhân hậu, trung thực và được mọi người trong làng kính trọng. Nhưng thật đúng như một câu ngạn ngữ cổ:
Thiên hữu bất trắc phong vân
Nhân hữu đán tịch họa phúc.
Tạm dịch:
Trời mưa trời gió khó lường
Kẻ may người rủi chuyện thường ai hay.
Cuộc đời của chúng tôi đau khổ không kể xiết. Mẹ chồng tôi chết khi chồng tôi mới được sáu tuổi và các anh chị em thường xuyên phải chịu bữa đói bữa no.
Với gia đình nhà tôi, mẹ tôi bị bệnh khí thũng và anh trai thì bị bệnh thấp tim nặng và cả hai đều phải nằm liệt giường. Cha tôi mất khi tôi mới 13 tuổi.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã phải chăm sóc cho cả gia đình, làm việc nhà và công việc đồng áng. Cuộc đời với tôi thật đau khổ và đầy mệt mỏi.
Sau khi cha tôi qua đời, tôi phải nghỉ học ở nhà làm việc để trả nợ tiền viện phí thuốc men cho cha tôi.
Tôi kết hôn năm 19 tuổi khi tới làm việc cho một doanh nghiệp quốc doanh ở tỉnh Tứ Xuyên. Tôi đã làm việc chăm chỉ và được đề bạt lên làm giám sát đào tạo. Khi cuộc sống đã có chút thoải mái thì sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm. Tôi bị thoái hóa cổ, teo chân phải và tổn thương thần kinh cùng nhiều bệnh khác.
Chồng tôi bị nhiễm trùng túi mật và viêm loét tá tràng nặng. Cùng với sự mệt mỏi căng thẳng trong công việc và phải chăm sóc ba con nhỏ, đôi khi chồng tôi thường trút những cơn giận giữ vô cớ lên đầu tôi cùng ba đứa nhỏ.
Cuộc đời mới
Tình trạng sức khỏe của tôi đã trở nên tồi tệ vào tháng 4 năm 1993 và tôi được chuyển tới một bệnh viện khác. Khi người lãnh đạo công ty tới thăm tôi và nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, ông ấy nói ông vừa mới tình cờ biết được một môn khí công mới.
“Môn này gọi là Pháp Luân Công,” ông nói. “Nó dạy người ta tu luyện tâm tính để làm người tốt. Không chỉ nâng cao tiêu chuẩn đạo đức mà còn mang lại những lợi ích to lớn với sức khỏe.”
Một tia hy vọng lóe lên. Tôi nhờ ông dạy tôi tập ngay các bài công pháp. Ông ấy đã dạy tôi cả năm bài công pháp và tôi đã nhanh chóng nhớ hết. Trước khi ra về, ông còn khuyến khích tôi tập công bất cứ khi nào có thể.
Khi luyện công, tôi có thể cảm nhận được một luồng khí nóng từ đỉnh đầu lan tỏa xuống khắp cơ thể và cảm giác vô cùng dễ chịu. Ngày hôm sau tôi đã có thể đứng dậy được và ba ngày sau tôi đã có thể đi được một đoạn ngắn. Sang tới ngày thứ năm, tôi yêu cầu các bác sĩ cho tôi xuất viện.
Các bác sĩ đã rất ngạc nhiên và tôi giải thích tôi đã tập Pháp Luân Công trong vài ngày qua. Bác sĩ đã đồng ý cho tôi xuất viện nhưng lưu ý rằng tôi phải nghỉ làm 15 ngày để ngăn bệnh tật tái phát.
Về nhà, hàng ngày tôi đều luyện công. Khi luyện công, tôi có thể bước vào trạng thái nhập định một cách nhanh chóng. Khi đó, tôi cảm thấy mình thật cao lớn, còn cao lớn hơn cả những tòa nhà và những hàng cây. Đó là một cảm giác thật tuyệt vời.
Tôi đã quay trở lại làm việc sớm hơn dự kiến và người quản lý nói: “Nước da chị thật hồng hào. Nhìn chị trẻ và xinh hơn trước đây. Nhìn chị không giống như người mới ốm dậy chút nào!”
Giấc mơ trở thành sự thật
Năm 1993, tôi mơ thấy mình đang ở trong một ngôi chùa cổ. Tôi nhìn thấy một vị sư phụ mặc áo cà sa màu tím phong thái cao nhã tường hòa đang dạy luyện công trong sân chùa. Trước khi tỉnh dậy, tôi đã xin Ngài dạy tôi tập công.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại của người quản lý mời tôi tới để xem video luyện công của Sư phụ. Tôi đã rất hào hứng kể cho anh ấy nghe về giấc mơ của tôi. Khi xem video, tôi đã kinh ngạc khi phát hiện ra Sư phụ chính là người mà tôi đã thấy trong giấc mơ đêm qua. Mọi người đều cảm động chảy nước mắt.
Hiểu được ý nghĩa chân chính của cuộc đời
Năm 1994, tôi đã tham dự một khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Trùng Khánh. Các học viên ở đây đã nhường những chỗ ở hàng ghế đầu cho những học viên ở xa tới.
Khi Sư phụ bước lên sân khấu, các thính giả ở dưới đứng dậy vỗ tay như sấm. Sư phụ lấy ra một mẩu giấy nhỏ trong túi áo và bắt đầu giảng Pháp. Tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Vài ngày được nghe Sư phụ giảng về nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, mọi câu hỏi đã bế tắc trong tâm tôi suốt bao năm đã được đả khai và tôi đã minh bạch được hết. Cuối cùng tôi đã hiểu được rằng những thống khổ mà tôi phải chịu trong kiếp này là do nghiệp lực tích tụ từ hàng bao nhiêu kiếp sống gây ra và hiểu được mục đích ý nghĩa chân thực của đời người.
Trước đây, tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng và mãn nguyện như thế. Trong khi giảng Pháp, nguồn năng lượng mạnh mẽ mà Sư phụ phát ra bao phủ toàn bộ hội trường. Mọi người ngồi nghe một cách tĩnh lặng tường hòa, không có ai hút thuốc hay đi qua đi lại.
Biến đổi thành một con người khác
Cuối tháng 4 năm 1999, chồng tôi tham dự một khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Thành Đô. Khi trở về, anh ấy đã hoàn toàn là một con người khác. Gò má hồng hào, anh đã phấn khích kể rằng anh đã trải nghiệm được điều mà Sư phụ giảng.
Sư phụ giảng:
>“Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được.“ (Chuyển Pháp Luân)
Sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp xong, chồng tôi và vài người đồng nghiệp rủ nhau ra ngoài hội trường hút thuốc. Nhưng, mùi vị của điếu thuốc lá kinh khủng đến nỗi họ không thể hút tiếp được nữa. Họ đã bỏ được thói quen hút thuốc đã kéo dài hàng thập kỷ mà không hề cảm thấy một chút khó khăn nào. Căn bệnh mãn tính của chồng tôi cũng biến mất.
Bệnh tật của nhiều học viên cũng đã biến mất sau khi tham dự khóa giảng Pháp.
Chứng kiến sự thay đổi kỳ diệu
Tôi đã tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp và thôi không còn theo đuổi tiền bạc và danh vọng nữa. Do đó, năng suất ở bộ phận mà tôi chịu trách nhiệm giám sát thường xuyên vượt trội hơn so với các bộ phận khác. Trong ba năm liền, chúng tôi đều được để cử giải “Nhóm xuất sắc nhất” trong ngành công nghiệp bộ quốc phòng và tôi đã vài lần nhận được danh hiệu “Người lao động xuất sắc nhất”.
Chồng tôi cũng có những sự thay đổi đáng kể. Bất cứ khi nào gặp xung đột, anh ấy thường làm theo những lời Sư phụ giảng.
Sư phụ giảng:
“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)
Không những chỉ bỏ được uống rượu và hút thuốc lá, chồng tôi còn bỏ được tính nóng nảy. Điều này đã được các đồng nghiệp của anh chứng kiến và biểu dương.
Bây giờ cả hai chúng tôi đều đã 70 tuổi và rất khỏe mạnh. Hàng ngày chúng tôi đều học Pháp luyện công và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công.
Hai vợ chồng tôi đều nói với bạn bè, người thân và các đồng nghiệp về Pháp Luân Công. Nhiều người đã được chứng kiến những cải thiện cả về thể chất lẫn tinh thần của chúng tôi và họ đều thừa nhận những lợi ích mà Pháp Luân Công mang lại. Vài người không những đã thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà còn trở thành những học viên.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/17/335092p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/7/159439.html
Đăng ngày 1-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.