Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-9-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Công năm nay 67 tuổi sinh ra tại một vùng hẻo lánh thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Vì gia đình rất nghèo nên tôi chỉ được học đến hết tiểu học rồi phải nghỉ học.
Năm 19 tuổi, tôi bước vào một cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt với một công nhân nhà máy xe lửa. Chồng tôi là một người nóng tính và ông thường đánh chửi tôi. Ba năm sau khi cưới, chồng tôi bị sa thải vì vi phạm kỷ luật lao động. Mất việc ở nhà, chồng tôi càng đánh chửi tôi nhiều hơn. Tôi đã trở thành trụ cột duy nhất trong nhà, vừa phải lo việc đồng áng, vừa phải chăm con nhỏ và cha mẹ chồng già yếu.
Nhiều năm trôi qua, sự lạm dụng về thể chất và áp lực về tinh thần quá lớn đã ảnh hướng tới sức khỏe khiến tôi sinh bệnh nặng.
Năm 1998, môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) đã truyền tới làng tôi. Mặc dù nhiều người thân khuyến khích tôi tu luyện, nhưng chồng tôi kiên quyết không cho tôi tham gia.
Sức khỏe ngày càng kém buộc tôi phải tới bệnh viện khám. Tại đây, tôi được chẩn đoán bị viêm dạ dày nặng, uống thuốc cũng không có tác dụng gì nữa, chỉ có thể cắt bỏ và chi phí cho cuộc phẫu thuật đó là khoảng 300.000 tệ.
Choáng váng, tôi rơi vào cảm giác tuyệt vọng như thể vừa bị tuyên án tử hình. Không có tiền và cũng không muốn làm phẫu thuật, tôi đã uống thuốc thay cơm để giảm bớt những cơn đau hành hạ. Điều này kéo dài khoảng một tháng cho tới một đêm tôi đau quá và bị bất tỉnh.
Tôi tỉnh dậy và thấy chồng tôi vừa xoa bóp huyệt vị cho tôi vừa khóc. Ông nói: “Ngày mai bà đi tập Pháp Luân Công đi, tôi không cản bà nữa. Tôi nghe nói Sư phụ của Pháp Luân Công đã chữa cho nhiều người lành bệnh rồi đó.”
Sáng ngày hôm sau, tôi đã đi mất ba giờ để đến được một điểm luyện công ở trong vùng cách nhà tôi khoảng 5 dặm. Ngay khi vừa mới đặt chân đến điểm luyện công, tôi đã quên hết mọi chuyện và chăm chú lắng nghe băng thâu âm Sư phụ giảng Pháp ở Quảng Châu.
Nhóm luyện công đã tạm nghỉ một lúc để ăn trưa. Tôi cảm thấy tinh thần và thể chất tốt lên, toàn thân nhẹ nhõm. Tôi lấy thuốc ra để chuẩn bị uống khi các học viên khác mời tôi ăn trưa cùng họ. Tôi nói tôi đang tìm nước để uống thuốc, nhưng họ nói: “Đừng nghĩ về bệnh tật nữa. Nếu chị chân chính tu luyện thì hãy bỏ tư tưởng mình có bệnh đi, Sư phụ sẽ giúp chị.”
Các học viên đưa tôi tới một cửa hàng bán mì và mua cho tôi một bát. Hai tháng nay, tôi ăn không ngon miệng và thường bị nghẹn khi ăn hay uống bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, mùi thơm hấp dẫn của bát mì vị thịt bò đã đánh thức cảm giác thèm ăn của tôi và tôi đã ăn hết cả tô mì đó một cách ngon lành. Điều này khiến tôi kinh ngạc về sức mạnh của Đại Pháp và Sư phụ.
Sau khi ăn trưa xong, tôi tiếp tục nghe Sư phụ giảng Pháp. Buổi chiều, tôi chỉ mất khoảng nửa giờ đồng hồ để về đến nhà và cảm giác cơ thể mình thật nhẹ nhàng tràn đầy năng lượng. Tôi đã kêu lên vui sướng với chồng tôi: “Em khỏi bệnh rồi!” sau đó, tôi tiếp tục ăn thêm một tô cháo lớn nữa. Mọi người trong nhà kinh ngạc quan sát tôi ăn ngấu nghiến trước khi bật reo lên vui sướng: “Pháp Luân Đại Pháp quả thực thần kỳ!”
Khi tiếp tục học Pháp, tôi nhận ra rằng những sự ngược đãi mà tôi đã phải chịu đựng ở chồng tôi có thể là một món nợ mà tôi đã nợ anh trong tiền kiếp.
Mặc dù rất vui mừng trước sự hồi phục của tôi và không còn đánh tôi nữa, nhưng chồng tôi vẫn thỉnh thoảng chửi tôi thậm tệ.
Trong tình huống này, tôi thường lặng lẽ cầu xin Sư phụ giúp tôi nhẫn được trước sự chửi mắng của chồng tôi để tôi có thể trả hết nợ nghiệp cho ông ấy càng sớm càng tốt. Bây giờ, thấy chửi tôi cũng không động tâm, cũng không đáp trả, chồng tôi đã bớt chửi tôi hơn trước và gia đình cũng dần dần hài hòa êm thấm.
Chính niệm chính hành
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ và đồng bọn của ông ta đã tiến hành cuộc bức hại tàn bạo với Pháp Luân Công. Bất chấp những tuyên truyền lừa dối của chính phủ về Pháp Luân Công, tôi vẫn kiên định tin rằng Sư phụ và Đại Pháp không làm gì sai trái. Thậm chí những lời cầu xin đầy sợ hãi của chồng tôi khuyên tôi ngừng tu luyện nữa cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm tu luyện của tôi.
Một hôm, tôi cùng năm học viên nữa tới nhà của một học viên khác ở làng bên học Pháp. Trên đường về, cảnh sát địa phương đã đợi sẵn và đưa chúng tôi về đồn để yêu cầu giải thích việc chúng tôi làm.
Tôi nói với cảnh sát rằng việc chúng tôi đi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện là không phạm tội. Sau khi cân nhắc, cảnh sát nói rằng mỗi người chúng tôi phải nộp phạt 500 tệ và phải ký vào một bản cam kết từ bỏ tu luyện.
Những học viên đồng ý nộp phạt và ký vào bản cam kết đã được phép về nhà ngay trong ngày. Trưởng đồn cảnh sát hỏi tại sao tôi không chịu ký đơn và nộp phạt. Tôi đáp: “Tôi không có tiền. Hơn nữa, tôi cũng không làm gì sai nên tôi không cần phải ký kết gì cả.” Cảnh sát đã giam tôi tại đồn suốt đêm hôm đó.
Ngày hôm sau, số tiền phạt của tôi đã lên đến 1000 tệ và cảnh sát liên tục yêu cầu tôi suy nghĩ lại về quyết định tiếp tục tu luyện của mình. Tôi đáp: “Sư phụ tôi dạy tôi làm người tốt và đã chữa lành bệnh cho tôi. Các anh cũng đều biết rồi mà.”
Trong khi bị giam giữ, tôi đã chủ động dọn dẹp đồn cảnh sát sạch sẽ. Tôi quét sân trước, sân sau, rửa chén bát, lau chùi nhà bếp và giặt giũ dèm cửa. Có lẽ, những việc tôi làm đã khiến họ động tâm. Đến ngày thứ tư, trưởng đồn cảnh sát đã cho tôi về nhà với yêu cầu tôi chỉ được phép tu luyện trong nhà.
Khi về nhà, tôi tiếp tục học Pháp luyện công như thường lệ. Buổi trưa và buổi chiều, tôi vẫn mạo hiểm ra ngoài để giảng chân tướng về Đại Pháp và dán các tờ rơi chân tướng ở khắp mọi nơi.
Một buổi sáng tháng 9 năm 2004, khi đang ở trên đồng thu hoạch khoai lang, hai cán bộ thôn đã gọi tôi về nhà có chuyện. Khi về tới nhà, tôi thấy có bốn cảnh sát đang đứng trước nhà. Hai người ở đồn cảnh sát địa phương và hai người kia là người của sở cảnh sát thành phố.
Một người hỏi tôi: “Bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bao lâu rồi?” Tôi đáp: “ Tôi bị một căn bệnh mãn tính hơn mười năm cho tới khi Pháp Luân Công xuất hiện và chữa lành bệnh cho tôi. Nếu không tu luyện Pháp Luân Công, gia đình tôi đã phá sản vì các chi phí thuốc men và tôi cũng không thể đứng được ở đây để nói chuyện với các anh. Sư phụ tôi dạy tôi làm người tốt, biết quan tâm tới người khác. Hơn nữa, Sư phụ tôi cũng không màng tới quyền lực và tiền bạc, nhưng lại không ngừng làm việc cứu người. Nói cho tôi biết, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì kinh khủng như thế nào?”
Không trả lời được câu hỏi của tôi, các cảnh sát đã yêu cầu lục soát nhà tôi. Trong khi mở cửa, tôi phát chính niệm và xin Sư phụ giúp giấu các sách Đại Pháp và tài liệu chân tướng để cảnh sát không nhìn thấy. Bất chấp lục lọi một cách kỹ lưỡng, cuối cùng cảnh sát đã phải ra về tay không. Việc này đã xảy ra hơn ba lần, và lần nào cảnh sát cũng thất bại. Qua kinh nghiệm này, tôi nhận ra rằng, chính niệm chính hành có thể giải thể được các nhân tố tà ác và bảo vệ chúng ta an toàn.
Sự hồi phục kỳ diệu của bà Tôn
Năm 2012, tôi nhận làm giúp việc cho nhà bà Tôn, một người gần 80 tuổi. Trước đây, bà Tôn đã bị đột quỵ, huyết áp cao, trượt đĩa đệm và viêm họng mãn tính.
Ngày đầu tiên đến làm việc, bà Tôi nói với tôi: “Nhà tôi có một gian phòng chuyên để thờ Phật đấy, thiêng lắm. Hàng ngày tôi đều thắp hương bái Phật. Chị là người giúp việc trong nhà, nên hàng ngày chị cũng phải thắp hương bái Phật như mọi người.”
Tôi đáp: “Tôi không thể thưa bà. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Đại Pháp của vũ trụ. Khi nhận lời làm giúp việc cho bà, công việc của tôi là dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa. Tuy nhiên, tôi không thể thờ cúng như bà được. Nếu bà không chấp nhận, tôi sẽ đi.” Bà Tôn đã đồng ý với điều kiện của tôi.
Tôi xuất một niệm, tôi nhất định phải cứu bà. Để chứng minh sự tốt đẹp của các đệ tử Đại Pháp, tôi đã cố làm các công việc một cách tốt nhất trong khả năng của mình, và điều này đã để lại một ấn tượng tốt đẹp với gia đình bà Tôn. Cùng lúc, tôi liên tục nhắc bà hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để cải thiện sức khỏe.
Tôi liên tục phát chính niệm cầu xin Sư phụ giúp làm tịnh hóa trường không gian, thanh trừ cáo chồn quỷ rắn can nhiễu trong nhà. Một hôm, bà Tôn và con trai bà bị cúm và tôi phải đi cùng họ vào bệnh viện. Mặc dù tôi cũng có vài triệu chứng của bệnh cúm, tôi vẫn lịch sự từ chối lời đề nghị của họ được trả tiền để cho tôi được điều trị. Tôi nhanh chóng hồi phục sau một đêm học Pháp và luyện công. Sự hồi phục nhanh chóng của tôi đã khiến cho bà Tôn ngạc nhiên.
Điều này đã thuyết phục bà Tôn làm theo lời đề nghị của tôi. Liên tục trong ba ngày sau đó, bà liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ba đêm sau, tôi bật đĩa DVD chân tướng cho bà xem và phát hiện ra rằng suy nghĩ của bà đã dần dần thay đổi. Sau đó, tôi bật băng thâu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ cho bà nghe. Càng nghe, bà càng cảm thấy thoải mái và bà đã đọc hết cả cuốn Chuyển Pháp Luân một cách cẩn thận và nhờ tôi dạy bà luyện công. Ba tuần sau, mọi bệnh tật của bà đã được hồi phục.
Bà Tôn đã cảm ơn tôi và nói: “Nếu tôi được gặp chị sớm, thì có lẽ ông chồng già của tôi sẽ không phải chết vì bệnh tiểu đường.”
Tôi đáp: “Bà nên cảm ơn Sư phụ từ bi của tôi, chính Ngài đã giúp bà lành bệnh đó.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/20/335210.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/9/159468.html
Đăng ngày 30-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.