Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-8-2015] Tôi từng tu luyện Đại Pháp cùng với cha mẹ khi còn nhỏ. Tôi đã nói chuyện với mọi người về việc tu luyện và tham gia vào các hoạt động Chính Pháp.
Tuy nhiên, tôi bắt đầu buông lơi tu luyện khi bài vở ở trường tăng lên. Sau đó, khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, tôi bị ảnh hưởng bởi xã hội hàng ngày và quan tâm nhiều hơn đến danh, lợi và đời sống vật chất.
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy những thiếu sót của mình và quay về với Đại Pháp.
Vì có nhiều học viên trẻ khác ngừng tu luyện, tôi muốn đề nghị các học viên tìm đến họ và giúp họ quay trở lại với Đại Pháp.
Tu luyện trong những năm đầu
Cha mẹ tôi đắc Pháp vào năm 1998. Nhờ Đại Pháp, khối u não ác tính của cha tôi đã biến mất và cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc.
Là một học viên trẻ tôi không bao giờ phải tìm cách chữa trị. Khi bị bệnh quai bị, tôi đã sớm hồi phục sau khi mẹ đọc cho tôi nghe bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân.
Khi sống cùng ông bà, tôi bị sốt cao. Mặc dù đã đắp nhiều mền và chăn, tôi vẫn rét run cầm cập và nôn ra tất cả các loại thuốc của ông nội đưa. Mẹ đưa tôi về nhà và tôi sớm hồi phục sau khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, sống thiện và biết nghĩ tới người khác. Việc học ở trường không khó đối với tôi và tôi đạt điểm cao trong các kỳ thi.
Tôi học thuộc nhiều bài Hồng Ngâm trên đường từ nhà tới trường tiểu học.
Ở trường trung học, tôi đã giúp mẹ phát các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp, công khai nói với giáo viên và bạn học của mình về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, vốn được Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng để bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp.
Vào năm thứ ba ở trường trung học, giáo viên ngoại ngữ đã nói với lớp những điều không đúng sự thật về Đại Pháp. Bài luận của tôi về chủ đề này bị 0 điểm, bởi vì nó không đáp ứng được tiêu chí được ĐCSTQ chính thức công nhận. Sau nhiều lời chỉ trích, tôi được yêu cầu đọc bài luận của mình cho cả lớp nghe. Khi tôi đọc xong, các bạn cùng lớp của tôi đột nhiên vỗ tay và lớp trưởng đã viết một lời xin lỗi tôi lên bảng.
Mẹ tôi bị các nhà chức trách bắt giam vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lần đầu khi tôi 10 tuổi. Khi cha đưa tôi đến trại giam thăm mẹ, tôi chỉ vào tám quy định trên tường và cáo buộc nữ cán bộ của trại đã giam giữ mẹ tôi bất hợp pháp. Tôi yêu cầu thả mẹ, hoặc tôi sẽ kiện họ. Ngay sau đó mẹ tôi đã được thả.
Quá mê mờ trong thế giới trần tục
Sư phụ giảng,
“Tuy nhiên, Cựu thế lực tà ác của vũ trụ, vì để đạt được hết thảy những gì chúng muốn làm, đang không ngừng lợi dụng sự an bài tà ác mà chúng tự bày đặt ra nhưng lại không phù hợp với Pháp chân chính của vũ trụ, để trực tiếp tham gia bức hại Đại Pháp, các đệ tử Đại Pháp và các chúng sinh; [chúng] lợi dụng quan niệm con người chưa dứt bỏ được và nghiệp lực của các đệ tử Đại Pháp, để [làm] dao động chính niệm của các đệ tử Đại Pháp… ” (“Đại Pháp kiên cố không thể phá” Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi được giao rất nhiều bài tập khi tham gia vào một chương trình học cấp tốc. Tôi thấy rằng mình không còn có thời gian học Pháp, thời gian qua đi tôi đã bị rớt xuống tầng của người thường.
Tình trạng này trở nên tồi tệ hơn với việc mẹ tôi bị giam giữ 40 ngày tại một trung tâm tẩy não khi tôi 15 tuổi.
Đơn xin dự thi tuyển sinh đại học của tôi bị từ chối và mẹ tôi bị sa thải. Cha tôi phải phẫu thuật não, nó đã để lại cho ông di chứng có trí não chỉ như một đứa trẻ.
Những sự việc này đã làm tan nát tâm tôi. Cha tôi, một quan chức chính phủ chính trực, đã bị sa thải và mẹ tôi, một cô giáo tuyệt vời, đã bị bỏ tù chỉ vì tín tâm của mình. Người thân và bạn bè bắt đầu xa lánh chúng tôi, và tôi đã bị xem là “lập dị.” Bị giáo viên và bạn bè nhạo báng, tôi đã không thể hiểu được lý do tại sao những người tốt lại bị trừng phạt, và bắt đầu tin rằng, trở thành người tốt là sai lầm.
Khi mẹ tôi bị giam tại trung tâm tẩy não tỉnh, tôi đã kết bạn với một số côn đồ với hy vọng rằng họ có thể “giật dây” để mẹ tôi được thả. Tôi hút thuốc, uống rượu, và thường xuyên lui tới các quán bar và các tụ điểm vui chơi giải trí. Đó là những ngày đen tối, và tôi đã mất phương hướng về đạo đức. Thói quen mới càng khiến tôi thêm xa lánh gia đình và bạn bè cũ. Tôi mượn rượu để giải sầu.
Ngay khi bắt đầu đi làm, tôi bị thu hút bởi những cám dỗ về giàu sang và truy cầu vật chất. Để đạt được những gì mình muốn, tôi đã dùng mọi cách. Sức khỏe của tôi bị suy kiệt, và hầu hết thu nhập của tôi dùng để chi cho các hóa đơn bệnh viện.
Quay trở lại tu luyện
Lối sống của tôi dẫn đến nhiều vấn đề sức khỏe, như dị ứng, nhiễm trùng đường hô hấp, thường xuyên đau khớp, và mất ngủ. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng khi cố gắng ngủ.
Tình trạng của tôi trở nên tồi tệ vào mùa hè năm 2015, sau một tháng không ngủ, tôi đã bị suy sụp tinh thần. Buộc phải tạm thời nghỉ việc, tôi về nhà để hồi phục sức khỏe.
Trở về nhà, tôi thấy mẹ tôi và các đồng tu đều khỏe mạnh và đã làm tất cả những gì mà các học viên cần làm. Tôi cảm động trước lòng tốt, sự quan tâm, và tính kỷ luật của họ và nhận ra rằng đây là cách mà tôi muốn sống.
Tôi đã có thể chìm vào giấc ngủ sâu khi nghe bản nhạc Phổ độ và Tế thế của Đại Pháp. Sư phụ đã nhiều lần chỉ ra những thiếu sót của tôi qua những giấc mơ.
Ví dụ, tôi mơ thấy mình đang gặp nguy hiểm và không ai có thể cứu tôi. Trong tuyệt vọng tôi hét lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và ngay lập tức sự nguy hiểm biến mất. Ngày hôm sau tôi kể cho mẹ về giấc mơ, mẹ tôi cảm tạ Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Qua sự việc này, tôi đã quay lại tu luyện.
Khổ nạn khảo nghiệm tín tâm
Khi tôi bắt đầu học Pháp trở lại, tôi bị ngứa ngáy khó chịu đến nỗi phát khóc. Tôi chỉ có thể ngủ gần một giờ đồng hồ mỗi đêm, và chỉ chút nữa là tôi đã bỏ tu luyện.
Một đồng tu nói: “Đây là một việc tốt. Nó cho thấy Sư phụ đang chăm sóc cho cháu. Thử nghĩ xem. Cháu đã tích rất nhiều nghiệp trong quá khứ. Làm sao cháu có thể phục hồi mà không phải chịu khổ chứ?”
Tâm trí tôi đủ tỉnh táo để học Pháp và ngồi đả tọa vào ngày thứ ba. Nhiều học viên đã học Pháp, luyện công và phát chính niệm cùng tôi.
Tôi bị viêm da trong vài ngày, mùi hôi thối bốc ra từ các vết loét, và tôi thấy ngứa ngáy không thể chịu nổi. Tuy nhiên, tôi không bỏ tu luyện. Tôi đã khóc và cầu xin Sư phụ giúp.
Một học viên nói rằng nếu tôi từ bỏ chấp trước, Sư phụ có thể giúp tôi. Các học viên khác đã cố gắng giúp tôi bằng mọi cách.
“Cho dù có khó chịu thế nào đi chăng nữa” mẹ tôi nói, “con hãy nhớ rằng Sư phụ đã loại bỏ một phần lớn của nghiệp lực cho con, chỉ để lại phần nhỏ này để con có thể hoàn trả và khảo nghiệm tín tâm của con.”
Tôi biết rằng, dù có cảm thấy khó chịu đến mấy, tôi vẫn phải cảm tạ Sư phụ từ bi.
Ngày càng nhiều triệu chứng bệnh tật của tôi bắt đầu biến mất, nhưng da tôi vẫn ngứa ngáy khó chịu cho tới ngày hôm nay.
Sư phụ đã giảng,
“Trong quá trình tu luyện cần phải tự coi mình là người tu luyện; sau khi tinh tấn đọc sách và học Pháp thì nhận rõ được suy nghĩ nào của bản thân đã đưa đến tu luyện Đại Pháp vào lúc bản thân mình nhập môn Đại Pháp. Sau khi tu luyện một [giai] đoạn thời gian rồi, thì phải chăng vẫn còn là những suy nghĩ ban đầu, phải chăng là cái tâm ấy của con người vẫn lưu bản thân tại đó? Nếu như thế, thì không thể tính là đệ tử của tôi; chính vì tâm chấp trước căn bản kia chưa vứt bỏ, không thể ngay từ Pháp mà nhận thức Pháp.” (“Tiến đến viên mãn” Tinh tấn yếu chỉ II)
cựu thế lực vẫn điên cuồng tạo ra khổ nạn cho tôi, và tôi biết rằng bất kỳ nỗ lực nào nhằm che dấu chấp trước người thường chỉ có tác dụng bảo vệ cựu thế lực.
Quyết tâm vượt qua khổ nạn và quay trở lại tu luyện thôi thúc tôi viết bài này và chân thành thừa nhận những sai lầm của mình.
Tôi đã chọn sẽ kiên tu Đại Pháp, và phó mặc số mệnh của mình cho Sư phụ.
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/20/152602.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/6/313704.html
Đăng ngày 14-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.