Bài viết của một học viên Đại Pháp trẻ ở Mỹ

[MINH HUỆ 3-9-2016]

Một cuộc đời mới

Đau khổ của tôi bắt đầu trước khi tôi được sinh ra. Bác sĩ của mẹ tôi đã kê cho bà một toa thuốc kháng sinh trước khi có người biết bà đã mang thai. Tôi bị sứt môi và hở hàm ếch khi mới sinh. Khi được sáu tháng tuổi, ca phẫu thuật sứt môi hở hàm ếch đã khiến tôi bị mất máu nặng đến gần chết. Ngoài ra tôi còn bị bại não và viêm cơ tim. Bác sĩ khuyên cha mẹ tôi cố gắng đừng để tôi bị giận giữ hay vui mừng, thêm nữa tôi không nên chạy nhảy hay chơi bất kỳ một môn thể thao nào.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi yếu đến nỗi hiếm khi có thể đi bộ và cha mẹ tôi thường phải bế tôi.

Cả gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 1996. Không lâu sau, mọi bệnh tật của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi đã có thể đi đến nhà trẻ như bao đứa trẻ khác. Tôi đã có thể chạy nhảy và kết bạn.

Lúc đó, mỗi ngày tôi đều đọc Chuyển Pháp Luân cùng các cuốn sách Đại Pháp khác cùng với các học viên Đại Pháp khác. Tôi có thể ngồi song bàn hàng giờ đồng đồ.

Tôi cố gắng chiểu theo điều Sư phụ đã dạy và trở thành một người tốt. Tôi biết rất rõ rằng cuộc đời mới của mình có được là nhờ vào Sư phụ và Đại Pháp.

Hướng nội

Tháng Sáu năm nay, tôi bị một tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Mặc dù không bị thương, nhưng một đồng tu đã cảnh báo tôi rằng: “Bạn nên hướng nội. Tu luyện của bạn có một số vấn đề lớn.”

Tôi đã cố gắng hướng nội trong suốt một thời gian dài. Nhưng không thể nào tìm ra vấn đề chính yếu của mình. Sau khi chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra rằng mặc dù tôi có học Pháp mỗi ngày, nhưng lại không để Pháp nhập tâm.

Tôi đã tìm thấy một vấn đề, nhưng không phải là nguyên nhân của vấn đề. Tôi nghĩ rằng có thể là do tôi quá bận rộn làm các hạng mục, vì thế tôi đã rút khỏi một số hạng mục.

Nhưng thay vì đề cao, thì việc tu luyện của tôi lại càng tệ hại hơn. Tôi buông lơi hơn và thức dậy ngày càng trễ hơn. Tôi ngủ đến tám hay chín giờ sáng và bỏ lỡ luyện công buổi sáng. Tôi cảm thấy buồn vì điều này, nhưng không biết làm thế nào để thay đổi cả.

Sau khi được Sư phụ điểm hóa, tôi nhận ra đó là do tôi hướng ngoại chứ không hướng nội. Dù có dành nhiều thời gian học Pháp thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì vì tôi không tu tâm tính. Tôi giữ cho mình bận rộn làm các việc chỉ vì lợi ích của công việc. Tôi không xem bản thân là một học viên Đại Pháp với mục đích cứu độ chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“…bảo chư vị này, không một ai muốn chư vị tu thành, cũng không một ai cân nhắc xem chư vị tu như thế nào. cựu thế lực chỉ muốn hoàn thành [điều] chúng muốn hoàn thành, chỉ thế mà thôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc năm 2015)

Khi bận làm các việc, tất cả điều tôi quan tâm là hoàn thành điều tôi đang làm và nhìn thấy hiệu quả của công việc. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng những suy nghĩ của mình liên kết chặt chẽ với tư tưởng kia với cựu thế lực.

Tránh tự mãn

Sau khi hướng nội, tôi phát hiện ra một vấn đề khác. Thi thoảng, khi mọi thứ không được suôn sẻ hoặc khi ở trong trạng thái không tốt, tôi thường sử dụng các phương cách của người thường để thư giãn, như xem phim hoặc TV thay vì học Pháp nhiều hơn.

Tôi nhận ra rằng việc đó cũng giống như đi bệnh viện khi bị bệnh. Uống thuốc là đưa những thứ xấu vào trong cơ thể, còn xem phim hoặc xem truyền hình còn tệ hơn vì nó đưa những vật chất xấu vào đầu não mình.

Tôi cố gắng không xem các chương trình giải trí kia, vì tôi biết mình không nên xem. Nhưng tôi vẫn có mong muốn được xem chúng. Tôi phát hiện ra rằng đó là vì tôi vẫn truy cầu một cuộc sống thoải mái. Tôi đặc biệt thích xem các câu chuyện tình cảm, mà không nhận ra rằng mình càng ngày càng trở nên tự mãn hơn.

Tìm ra chấp trước căn bản của mình

Sau khi đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ về tìm ra chấp trước căn bản, tôi bắt đầu nghĩ: “Vậy chấp trước căn bản của mình là gì nhỉ?”

Trước kia, bất cứ khi nào tôi tìm cách trả lời câu hỏi, thì đầu não của tôi đều trống không. Lần này, tôi quyết tâm tìm ra nó. Sư phụ giảng rằng mỗi người đều có “chấp trước căn bản” của mình. Hẳn là tôi cũng có.

Tôi đứng trước ảnh Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Sau đó, tôi lại nhắm mắt và tự nhủ: “Tại sao mình lại tu luyện? Tại sao mình không ngừng tu luyện và quay trở lại làm người thường?”

Tôi hỏi đi hỏi lại. Cuối cùng, tôi nghe một giọng nói trả lời lại: “Không, mình không muốn dừng. Nếu quay lại làm người thường, thì bệnh tật của mình có thể quay trở lại. Không có sự bảo hộ của Sư phụ, có lẽ mình sẽ phải đối mặt với tất cả các loại rắc rối trong cuộc sống.”

Cuối cùng, tôi đã tìm ra. Truy cầu sự thoải mái, tận hưởng những lợi ích mà Đại Pháp mang lại là những chấp trước ẩn sâu nhất của tôi. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ về bản thân. Sao tôi có thể đối mặt với Sư phụ bằng ý nghĩ dơ bẩn như vậy?

Tôi dần hiểu rằng mình cần giữ cho tâm thật thuần tịnh trong tu luyện. Tôi không nên truy cầu bất kỳ điều gì, không cân nhắc đến việc mình sẽ đạt được gì, cũng không nên nghĩ về việc mình có thể viên mãn hay không. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi sẽ làm theo những gì Sư phụ muốn chúng ta làm.

Tôi quyết tâm làm tất cả điều mình có thể làm được để đạt đến tiêu chuẩn của Pháp và làm mà không truy cầu. Làm những gì Sư phụ muốn một đệ tử Đại Pháp chân chính làm. Vì tôi là một đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/3/333913.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/25/159290.html

Đăng ngày 24-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share