Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-9-2016] Mẹ tôi đã qua đời sáu tháng trước đây. Khi kiểm lại tài sản của bà, tôi đã tìm thấy sổ tiết kiệm của bà tại ngân hàng.

Đến ngân hàng, tôi đã phát hiện ra rằng kể từ khi mẹ tôi qua đời, bốn tháng lương hưu vẫn được chuyển vào tài khoản của bà. Đồng tu đi cùng đề nghị chúng tôi giữ lại số tiền đó và sử dụng nó cho các hạng mục của Đại Pháp.

“Không được đâu, mẹ tôi đã qua đời sáu tháng rồi.” Tôi đáp, “Và không nên nhận bất cứ khoản tiền nào vào tài khoản của bà nữa. Số tiền này không phải của chúng ta và cũng không nên dùng cho các hạng mục của Đại Pháp. Người ta vẫn thường nói là không mất, không được. Tôi sẽ tận dụng cơ hội này để nói cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Việc này sẽ cho mọi người thấy được sự lương thiện của học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Người con xứng đáng của một vị trưởng phòng

Khi đến nơi làm việc của bố tôi, tôi đã nói chuyện với một nhân viên. Tôi giải thích rằng người cha quá cố của tôi là một cựu nhân viên ở đây và vợ ông là mẹ tôi, đã sống dựa vào trợ cấp của cơ quan này. Tôi giải thích rằng mẹ tôi đã qua đời vào cuối năm ngoái, tuy nhiên, bốn tháng lương trợ cấp vẫn được chuyển vào tài khoản của bà tại ngân hàng sau khi bà qua đời. Tôi hỏi rằng mình nên làm gì với số tiền này.

Người nhân viên giơ cả hai ngón tay cái lên biểu lộ vẻ tán thành và nói, “Thật không thể tin rằng tôi lại gặp một người tốt như thế này. Nếu cháu giữ lại số tiền này, không ai có thể bắt lỗi cháu được.”

“Nhưng cháu đã làm đúng,” ông ấy nói, “Nên dừng trợ cấp khi người nhận qua đời, nhưng ở đây chẳng có ai kiểm soát cả. Cháu phải tới Cục an sinh xã hội để trả lại tiền. Nếu như không làm được ở đó, cháu hãy gọi cho tôi theo số điện thoại này và tôi sẽ làm giúp cháu. Nhưng cháu cần mang theo biên bản hỏa táng.”

“Cháu thật sự xứng đáng là con của cựu trưởng phòng và cựu lãnh đạo của chúng tôi.” Ông ấy nói thêm. “Trong thế giới đầy rẫy những kẻ lừa đảo, trộm cắp này, cháu lại là một trong số ít người mang trả lại tiền thừa. Tôi nhất định sẽ kể lại chuyện này trong buổi họp các lãnh đạo cao niên sắp tới.”

Tôi nói với ông ấy rằng vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi sẽ rất dễ dàng trả lại số tiền đó.

Không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả

Về đến nhà, tôi tìm biên bản hỏa táng, nhưng tôi không thể tìm ra.

“Phải chăng mình đang làm phức tạp hoá vấn đề.” Tôi nghĩ, “Nơi làm việc của bố mình đã làm sai và chuyển tiền vào tài khoản của mẹ . Có lẽ mình không nên vội vàng trả lại tiền như thế.”

Tôi lập tức nhận ra suy nghĩ này rất vị tư và không phải chân ngã của tôi. Chân ngã của tôi chính là vô tư, vô ngã. Một suy nghĩ đã đến với tôi từ bài giảng của Sư phụ

“Chấp trước vào tiền, sẽ cầu tài giả tu, hoại giáo, hoại Pháp, uổng phí trăm năm đời người chứ không tu Phật.” (Người tu cần tránh- Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi chợt minh bạch rằng, đối với một người tu luyện thì không có việc gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Từ khi mẹ tôi qua đời, tôi phải quán xuyến mọi việc, chẳng hạn nộp lại giấy chứng minh nhân dân, thông báo xóa tên trong hộ khẩu. Thực sự là Cục an sinh xã hội cũng đã ghi nhận việc này rồi. Tôi tự hỏi vì sao khoản lương hưu vẫn không bị cắt ?

Đây chẳng phải chính là một khảo nghiệm giúp tôi loại bỏ chấp trước vào lợi ích, và cùng lúc cho mọi người biết về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp trong suốt quá trình trả lại món tiền này?

Với suy nghĩ này, tôi không thể trì hoãn thêm một chút nào nữa, tôi quyết định sẽ đến Cục an sinh xã hội vào ngày hôm sau. Tôi phải bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi và hành động cho chính.

Nhân viên an sinh xã hội: “Cô ấy thực sự là một người tốt”

Tôi mang tất cả hồ sơ đến Cục an sinh xã hội và trình bày với một nhân viên ở đó về trường hợp của mẹ tôi. Cô ấy quay lại và mỉm cười nói với một đồng nghiệp lớn tuổi, “Tin mới đây! Có người không muốn tiền thừa và đang trả lại này!”

Người đồng nghiệp của cô ấy tra tên của mẹ tôi và xác nhận rằng tôi đúng. Để thông báo với cơ quan của bố tôi chấm dứt chi trả lương hưu, cô ấy đã liên lạc với cấp cao hơn tại trung tâm an sinh xã hội.

“Cô ấy thực sự là người tốt,” cô ấy nói với người mà cô ấy gọi. “Cô ấy đã chủ động trả lại tiền.”

Sau khi gác máy, cô ấy nói với tôi rằng họ cần giấy chứng tử. Bởi vì mẹ tôi mất đã nửa năm, nên tôi đã hỏi sở cảnh sát liệu có thể cấp giấy này không. Sau đó, cô ấy đã cố gắng để mọi việc được giải quyết. Tôi nghe cô ấy nói trong mỗi cuộc điện thoại , “Cô ấy thực sự là một người tốt. Cô ấy đã chủ động trả lại tiền.”

Cuối cùng, cô ấy cho tôi số điện thoại của người chịu trách nhiệm về việc này tại nơi bố tôi làm việc, và đề nghị tôi đến trung tâm an sinh xã hội với người đó.

“Tôi có thể nói rằng chị rất tử tế.” Tôi nói với cô ấy trước khi về. “Chị đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại và giúp tôi không phải đi đến nhiều nơi. Xin cảm ơn chị. Tôi muốn tặng chị một số phần mềm vượt tường lửa. Chị có thể sử dụng chúng ở nhà.”

Thay đổi định kiến

Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho người nhân viên tại nơi làm việc của bố tôi. Tôi nhờ cô ấy cùng đi với tôi đến phòng an sinh xã hội của quận.

“Đó không phải là việc của chúng tôi,” cô ấy nói khi tôi đến văn phòng của cô ấy. “Cục an sinh xã hội đã làm sai và bây giờ thì họ lại chuyển trách nhiệm đó cho chúng tôi.”

“Chắc hẳn có vài việc đã được thực hiện không đúng ở khâu nào đó, hoặc khoản tiền đã không thể hiện ra,” tôi nói. “Tôi không đến đây để bắt lỗi ai đâu. Tôi sẽ trả lại khoản tiền thuộc về tài sản cơ quan của chị bởi vì không sớm thì muộn cũng sẽ có người tìm ra vấn đề này, và bất cứ ai phạm lỗi này hoặc sẽ mất việc, hoặc sẽ bị giáng chức và phải tự trả lại số tiền đã chuyển sai.”

Cô ấy đồng tình với tôi và cảm ơn tôi vì tôi đã cư xử tử tế và biết nghĩ đến người khác.

“Chị có biết tại sao tôi có thể làm được điều này không,” Tôi hỏi. “Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi được dạy không tự tư, vị tha và biết nghĩ đến người khác trong mọi hoàn cảnh. Học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.”

“Sau khi gặp gỡ với chị hôm nay tôi đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình về Pháp Luân Đại Pháp,” cô ấy trả lời. “Khi chị gọi cho tôi về việc trả lại tiền, những đồng nghiệp của tôi nói: ‘Đúng là một người tốt’. Vài người thậm chí còn nói ‘Hãy để cô ấy dùng số tiền ấy. Cô ấy không phải lo lắng gì về nó đâu’”.

Tôi tặng cho cô ấy phần mềm vượt tường lửa và nói với cô ấy về cuộc bức hại. Cô ấy bảo rằng cô ấy tin vào những gì tôi nói, và cô ấy đã thoái Đoàn, một tổ chức liên đới của Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Cô ấy còn hứa với tôi sẽ kể cho các đồng nghiệp nghe về cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Qua việc trả lại tiền trợ cấp 4 tháng, tôi đã dành thời gian giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, một số người còn làm tam thoái. Tôi cũng nhận được khoản trợ cấp chi phí lễ tang mà trước đó tôi không được biết. Đúng như Sư phụ giảng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

“Bởi vì Đại Pháp mà tôi truyền là trực chỉ nhân tâm, tại nơi lợi ích vật chất mà bỏ tâm chấp trước của chư vị, nhưng chư vị không nhất định thật sự mất đi những thứ lợi ích vật chất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/5-331865.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/7/158578.html

Đăng ngày 21-10-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share