Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-8-2016] Vài ngày trước, Amy (hóa danh), một học viên lớn tuổi rất tinh tấn ở địa phương chúng tôi đã đột ngột qua đời. Tin này đã khiến tôi bị sốc nặng và một lần nữa nó khiến tôi nhận ra tính nghiêm túc của tu luyện.

Vài học viên lâu năm ở địa phương chúng tôi, bất kể dù có bận như thế nào vẫn thường kiên trì học Pháp và phát chính niệm và kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, điểm luyện công của chúng tôi chưa bao giờ bị can nhiễu. Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt và thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.

Kiện Giang

Năm ngoái, khi chúng tôi bắt đầu kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc thì Amy là người đầu tiên nộp đơn kiện Giang lên Viện Kiểm sát và Tòa án Nhân dân tối cao

Sau đó, Amy đã cùng với hai học viên lớn tuổi khác tới từng nhà để thu thập chữ ký của những người không phải là học viên để đưa Giang ra công lý và bà thường chia sẻ kinh nghiệm thu thập chữ ký với chúng tôi. Họ đã tiếp xúc với đủ mọi loại người và đủ mọi tình huống. Người thì quan tâm, người thì cười nhạo, người thì chửi rủa, người thì đuổi họ đi. Nhưng họ không để tâm tới việc mọi người đối xử thế nào và vẫn vui vẻ tiếp tục công việc của mình.

Khẩn cấp cứu người

Khi bài Kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016” của Sư phụ được công bố, Amy đã ngộ ra được tính cấp bách của việc cứu người. Mỗi sáng sớm, cô cùng với hai học viên lớn tuổi khác thường đi dán các biểu ngữ Pháp Luân Công. Bất kể dù làng mạc, thị trấn có xa đến đâu, chỉ cần thấy nơi đó có người tụ tập thì họ đều tới để treo dán các biểu ngữ.

Một hôm, khi đang dán biểu ngữ và phân phát tờ rơi cho mọi người trong một khu đông dân cư, bỗng một người nói: “Sao các bà có thể dám phát tờ rơi trong khi ông ta đang ở đây?” Amy hỏi: “Ai đang ở đây?” người đàn bà trả lời: “Một cán bộ của thị trấn.”

“Cho dù có là người của chính phủ thì ông ta cũng là một chúng sinh và cũng cần được cứu,” Amy đáp. “Ông ta cũng có gia đình, cha mẹ và con cái. Hãy nhìn những trận lũ lụt gần đây, nó không quan tâm tới việc các vị là ai cả.” Mọi người nghe được cuộc đối thoại này đều hỏi xin tờ rơi.

Một hôm khi đang dán những biểu ngữ ở trong một ngôi làng nọ, một người đàn ông tiến về phía họ và quát lớn “Ai bảo các bà dán những cái này ở đây? Đưa ngay đây cho tôi.” Ông ta đã tóm lấy túi sách của một học viên và xoay người lại định tóm lấy túi của Amy. Amy đã nhanh tay chuyển túi sách của mình ra sau lưng và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Người đàn ông thở hổn hển, kiệt sức và thôi không cố tóm lấy túi của Amy nữa. Ông ta trả lại cái túi cho người học viên lớn tuổi và nói: “Các bà hãy đi nơi khác mà dán đi.”

Kẽ hở cho cựu thế lực

Sự kiên định và chính niệm mạnh mẽ của các học viên lớn tuổi đó đã khiến mọi người kính nể và chúng tôi cố làm theo tấm gương của họ. Tôi cũng cảm thấy rất tự hào khi được đi cùng Amy tới dự các buổi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm.

Amy có chính niệm rất mạnh và không hề có tâm sợ hãi. Suốt ngày, tôi đều chở Amy và các học viên khác đến thị trấn để treo dán các tài liệu giảng chân tướng. Khi có Amy bên cạnh, chúng tôi đều cảm thấy chính niệm của mình được mạnh thêm và tâm sợ hãi giảm xuống.

Amy đã trở thành điểm tựa của tôi và tôi muốn đưa bà đi cùng tới mọi nơi mà tôi muốn tới. Nhà của bà đã trở thành nhà của nhiều học viên và mọi người khi gặp vấn đề lớn nhỏ đều tới nhà bà học Pháp chia sẻ.

Bây giờ, đột nhiên Amy bị cựu thế lực cướp đi sinh mệnh! Đòn đánh đột ngột này đã khiến tôi choáng váng và chạy tới ôm lấy thi thể của Amy khóc lớn. Tôi không thể chấp nhận được sự thật là bà đã ra đi. Đêm đó, sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm xong, tôi đã bình tĩnh trở lại và bắt đầu hướng nội.

Tôi nhận ra rằng chính sự lệ thuộc và ngưỡng mộ của tôi đã tạo thành kẽ hở và đã bị cựu thế lực lợi dụng để đưa Amy đi. Sao tôi lại có thể coi nhẹ những bài giảng của Sư phụ và các bài chia sẻ của các học viên về việc không được ngưỡng mộ các đồng tu khác! Đây chính là lý do khiến cho tại sao bi kịch này xảy ra.

Khóc lóc hối tiếc và chỉ trích bản thân cũng không lấy lại được những gì đã mất. Tôi chỉ có thể đi cho nốt đoạn đường cuối cùng một cách dũng mãnh tinh tấn. Chỉ có như vậy mới không làm cho Sư phụ và các bạn đồng tu thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/26/333511.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/29/159352.html

Đăng ngày 16-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share