Bài viết của Trọng Nhâm

[MINH HUỆ 21-8-2016] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), dưới sự chỉ đạo cá nhân của Tổng bí thư khi đó là Giang Trạch Dân, đã phát động chiến dịch đàn áp đầy bạo lực đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Kể từ đó đến nay, các học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ một cách có hệ thống, bị cầm tù, bị bắt phải tham gia các buổi tẩy não, bị tra tấn và thậm chí bị giết để lấy nội tạng. Giang Trạch Dân đã thành lập một cơ quan an ninh được biết đến với tên gọi “Phòng 610” nhằm thi hành mệnh lệnh của bản thân ông ta đối với Pháp Luân Công. Phòng 610 không chịu bất kỳ một hạn chế nào về pháp luật và vượt trên cả cảnh sát và toàn bộ hệ thống tư pháp trong việc thực thi các chỉ đạo của Giang đối với các học viên Pháp Luân Công: “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể”.

Phòng 610 và các cơ quan chính phủ của ĐCSTQ thực hiện theo lệnh của tổ chức này đã sử dụng đến các biện pháp cực đoan nhằm “nhổ tận gốc” Pháp Luân Công trong suốt 17 năm qua.

“Bôi nhọ thanh danh”

ĐCSTQ đã dựng lên các loại sự việc dối trá nhằm phỉ báng Pháp Luân Công và các học viên của Pháp Luân Công. Nó đã huy động các phương tiện truyền thông do Chính phủ kiểm soát bao gồm hơn 2.000 tờ báo, 1.000 tạp chí, hàng trăm kênh truyền hình và đài phát thanh cũng như vô số các trang điện tử nhằm đẩy mạnh chiến dịch tuyên truyền và đầu độc người dân. Những người Trung Quốc thông thường nếu không biết gì về Pháp Luân Công thì sẽ không có cách nào khác để tìm hiểu về môn tu luyện này ngoại trừ từ các phương tiện truyền thông do Chính phủ kiểm soát.

ĐCSTQ đã tài trợ tổ chức các cuộc họp và hội thảo tại mỗi cấp chính phủ và hệ thống tư pháp trên toàn quốc. Mỗi cơ quan, tổ chức, ban ngành chính phủ đều bị lôi kéo vào tham gia. Từ các học viện, doanh nghiệp, trường học, quân đội, các khu dân cư cho tới các ngôi làng nhỏ nhất đều được học cách bài trừ môn tu luyện. Tại các cuộc họp này, ĐCSTQ công khai chỉ trích Pháp Luân Công và các học viên. Chính các học viên Pháp Luân Công đã bị bắt phải đứng lên và công khai chỉ trích các học viên khác như một cách thể hiện lòng trung thành của họ với ĐCSTQ.

ĐCSTQ đã tạo ra một môi trường thật kinh hoàng khắp cả nước. Lính vũ trang và cảnh sát canh giữ các tuyến đường chính dẫn tới Bắc Kinh. Vệ binh trong xe bọc thép đã thiết lập các điểm kiểm soát tại các ga tàu, bến cảng, sân bay. Họ bắt khách qua đường phải phỉ báng Pháp Luân Công và nhà sáng lập của pháp môn trước khi được phép đi qua các điểm kiểm soát. Một số điểm kiểm soát thậm chí còn bắt người dân dẫm chân lên bức ảnh chân dung của nhà sáng lập Pháp Luân Công.

ĐCSTQ còn mở rộng chiến dịch bức hại này ra cả bên ngoài Trung Quốc. Lãnh sự quán Trung Quốc tại các nước kiểm soát các tổ chức của Trung Quốc ở nước ngoài nhằm khuấy động lòng thù hận đối với Pháp Luân Công.

Các học viên Pháp Luân Công là những quan chức cao cấp thì bị cách chức bất kể họ làm việc tốt đến đâu.

Các thành viên trong gia đình của các học viên Pháp Luân Công cũng phải chịu những tác động tiêu cực. Thân nhân không thể đi học đại học, không được thăng chức trong công việc hay gia nhập quân đội ngay cả khi họ đáp ứng tất cả các yêu cầu và có giấy giới thiệu.

“Vắt kiệt tài chính”

Các học viên Pháp Luân Công sẽ bị sa thải khỏi công việc nếu họ từ chối từ bỏ đức tin của mình. Chính quyền Trung Quốc đã đặt ra các rào cản khiến gần như chắc chắn là các học viên Pháp Luân Công không thể tìm được việc.

Mỗi một công dân Trung Quốc đều phải mang theo chứng minh thư nhân dân. Nhưng các học viên Pháp Luân Công đã bị tịch thu chứng minh thư, và khi không có giấy tờ pháp lý chính thức này, họ sẽ không thể tìm được việc làm hay di chuyển sang các vùng khác để tìm việc.

Cảnh sát và các cơ quan thực thi pháp luật khác đã tống tiền các học viên Pháp Luân Công và gia đình của họ. Nhân viên của các cơ quan này thậm chí còn được nhận tiền thưởng nếu họ bắt giữ được các học viên Pháp Luân Công.

Ở vùng nông thôn, nông trại của các học viên bị tịch thu ngay cả khi họ có hợp đồng pháp lý về quyền sở hữu với chính quyền địa phương.

Ở các thành phố, một số học viên bị lục soát nhà cửa. Lương lưu của các học viên đã nghỉ hưu bị giữ lại. Một số học viên không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự chế biến thực phẩm và bán trên đường phố để kiếm sống.

Giấy phép kinh doanh của các học viên sẽ bị đình chỉ nếu họ từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công. Họ buộc phải đóng cửa doanh nghiệp và phá sản.

“Hủy hoại thân thể”

Quyền tự do cá nhân bị hạn chế

Các học viên bị theo dõi ở bất cứ nơi nào họ đi và bị chất vấn và bị giam giữ bất hợp pháp.

Các học viên sẽ bị bắt và bị kết án tù nếu họ tập trung cùng với các học viên khác tại nhà hay chia sẻ tài liệu thông tin của họ với những người khác. Theo ước tính mới đây nhất, hơn một triệu học viên đã bị bắt và bị đưa đến các Trại tạm giam, nhà tù hay các Trại lao động cưỡng bức trong suốt 17 năm qua.

Chính quyền địa phương yêu cầu tất cả các cơ quan và tổ chức của các khu dân cư bắt một số lượng nhất định các học viên tới các Trung tâm tẩy não. Nếu các Trung tâm tẩy não thất bại trong việc ép buộc đủ số lượng học viên từ bỏ tu luyện, các học viên sẽ tiếp tục bị chuyển đến các Trại lao động.

Nhục hình và tra tấn

Các học viên sẽ bị tra tấn một cách tàn bạo nếu họ từ chối cung cấp tên của những học viên khác. Phương pháp tra tấn tàn bạo nhất mà các cơ quan chính phủ sử dụng đối với các học viên là sốc điện bằng dùi cui điện, đánh đập, đấm đá bằng giày cứng, treo người một cách hà khắc, và tra tấn bằng đòn roi. Ước tính khoảng hàng nghìn học viên đã chết vì bị tra tấn.

Vào mùa đông, các học viên bị bắt phải đứng chân không trên tuyết. Họ phải vác những khối gỗ tròn tới một vị trí và sau đó lại vác chúng trở về. Một số học viên bị bắt phải đội một chiếc bô trên đầu trong một thời gian dài. Một số học viên bị nhốt trong những căn phòng nhỏ mà tường thì ẩm mốc và không có cửa sổ. Các phòng giam này cũng không có nhà vệ sinh và các học viên buộc phải phóng uế ngay trên sàn nhà.

Nếu các học viên tuyệt thực để phản đối việc tra tấn tàn bạo và bức hại phi pháp, họ sẽ bị bức thực một cách tàn nhẫn. Nhiều học viên đã qua đời với cách thức tra tấn này.

Các học viên bị bắt phải khuân vác mà không được trả thù lao, phải lao động với cường độ cao trong 14 đến 15 tiếng mỗi ngày. Một số học viên đã bị mất móng tay sau khi phải lao động cực nhọc hàng giờ liên tục, một số học viên thậm chí đã bị tê liệt hai cánh tay và một số học viên đã chết tại các Trại lao động này.

Xâm hại tình dục man rợ, tiêm thuốc độc và bị nhốt trong các bệnh viện tâm thần

Các cơ quan chính phủ của ĐCSTQ đã sử dụng hình thức xâm hại tình dục đối với các học viên Pháp Luân Công bằng những hình thức không thể tưởng tượng nổi. Những trường hợp bị xâm hại tình dục kinh hoàng nhất diễn ra tại Trại lao động Mã Tam Gia. Lính canh đã cởi bỏ quần áo của 18 học viên nữ và sau đó nhốt họ vào các phòng giam cùng với nam giới, tại đó họ đã bị cưỡng bức tập thể. Hơn mười học viên đã chết do bị xâm hại tình dục và nhiều người còn sống cũng bị mất trí nhớ.

ĐCSTQ đã tiêm thuốc độc vào các học viên như một cách thức để giết hại họ. Nhiều học viên đã chết, nhiều người bị mất trí nhớ, và có những học viên bị hỗn loạn thần kinh.

Mổ cướp tạng từ các học viên còn sống

Nguồn cung cấp tạng chính cho các ca cấy ghép thực hiện tại các bệnh viện quân đội được lấy cưỡng bức các học viên Pháp Luân Công. Ước tính hàng chục nghìn tù nhân lương tâm là các học viên Pháp Luân Công đã bị giết hại làm nguồn cung cấp nội tạng cho ngành thương mại béo bở này ở Trung Quốc.

Theo Tổ chức Thế giới Điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG), mệnh lệnh mổ cướp tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống là trực tiếp từ Giang Trạch Dân, nguyên là Chủ tịch Ủy ban Quân sự Trung Quốc. Các cấp quân sự Trung Quốc gồm: Bệnh viện quân đội Trung Quốc, Bệnh viện Quân y thuộc Bộ Tổng tham mưu, bảy bệnh viên quân sự của ĐCSTQ, bốn bệnh viện trực thuộc Đại học Quân y và hầu hết các bệnh viện của cảnh sát vũ trang đều tham gia vào tội ác tàn bạo này.

Báo cáo liên quan: Tổng Cục Hậu cần quân giải phóng nhân dân chịu trách nhiệm về nạn thu hoạch tạng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/21/333177.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/3/158525.html

Đăng ngày 9-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share