Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-8-2016] Vì từ chối từ bỏ Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) mà vợ tôi đã bị bắt giữ, bị đình chỉ công việc mà không được trả lương, và bị tước đoạt quyền tự do cá nhân. Gia đình chúng tôi cũng phải chịu đựng [nhiều khốn khổ].

Vào tháng 4 năm 2004, bộ phận an ninh nơi làm việc của chúng tôi đã thông báo cho cô rằng cô đã bị đình chỉ công tác và phải đến đồn cảnh sát Song Hạc Kiều. Họ đã cố ép buộc cô phải từ bỏ Pháp Luân Công. Nhưng cô ấy đã từ chối.

Tại thời điểm đó, tôi nghĩ rằng cô ấy quá ngang bướng. Bí thư Đảng ủy khu vực nơi chúng tôi ở đã yêu cầu tôi về thuyết phục cô ấy từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đã cố gắng khuyên nhủ cô nhưng không thể lay chuyển được. Tôi không thể hiểu được tại sao cô ấy lại cứ khăng khăng đòi tập Pháp Luân Công, và thậm chí tôi đã rất bực mình với cô ấy. Tuy nhiên, dần dần tôi đã hiểu được rằng vợ tôi chẳng làm điều gì sai cả khi cô thực hành Pháp Luân Công.

Một lần khác, trong lúc đang làm việc, vợ tôi đã bị người của bộ phận an ninh triệu tập. Ngay sau khi bước ra khỏi văn phòng, cô đã bị các cảnh sát bắt giữa trái phép và bị giam đến hơn 20 ngày.

Tôi đã kể cho người đứng đầu cơ quan chính quyền khu vực của chúng tôi rằng vợ tôi đã bị đưa ra khỏi nơi làm việc dù cô không làm điều gì sai hết. Tôi yêu cầu người đứng đầu cơ quan này đi cùng với tôi đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả cô ấy ra. Ông ấy đã phân công một người từ bộ phận an ninh đi cùng tôi.

Khi đến nơi, tôi đã hỏi các cảnh sát tại sao họ lại bắt và giam giữ vợ tôi, bởi lẽ cô không hề vi phạm luật pháp. Thấy tôi rất cứng rắn, họ đã thả cô ấy ra. Mặc dù vậy, sau đó cô vẫn bị bắt giữ nhiều lần nữa.

Năm 2005, chúng tôi về quê để dự lễ tân gia của anh trai tôi. Vợ của tôi đã ra phố để phát tài liệu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, vì thế cô ấy đã bị báo cảnh sát. Họ đã bắt giữ cô và đưa cô đến giam tại trại cai nghiện Vũ Xương. Sau đó cô ấy đã bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức Sa Dương một năm rưỡi.

Tôi đã thực sự tức giận với các vụ bắt bớ và giam giữ trái pháp luật liên miên đối với vợ tôi. Thứ nhất, cảnh sát đã lạm dụng chức quyền khi tùy ý bắt giữ và kết án người dân vô tội. Thứ hai, họ coi pháp luật như trò chơi trẻ con, và chẳng có điều gì họ làm là tuân theo các quy định của pháp luật cả.

Tôi đã từng tin tưởng vào tất cả mọi thứ mà Đảng Cộng sản nói. Tuy nhiên sau đó, chứng kiến vô số lợi ích mà vợ tôi đã được hưởng từ việc thực hành Pháp Luân Công, tôi biết rằng cuộc bức hại này là hoàn toàn sai trái. Pháp Luân Công chỉ dạy người ta làm người tốt và không hề vi phạm luật pháp nào hết.

Vợ của tôi mắc đủ các thứ bệnh tật trước khi tập Pháp Luân Công, như bị viêm nhiễm bộ phận phụ khoa, viêm dạ dày, và chóng mặt. Cô đã phải thường xuyên đến bệnh viện và tiêu tốn hàng ngàn nhân dân tệ mỗi năm cho các chi phí y tế.

Sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, cô ấy không bao giờ phải đi viện nữa. Thậm chí bệnh đau dạ dày của tôi cũng biến mất. Giờ tôi rất khỏe.

Tôi đã không thể cảm thấy rằng cần biết ơn Pháp Luân Công nhiều đến nhường nào trước khi có một sự cố xảy ra đối với gia đình tôi hồi tháng Tư năm nay. Cháu trai của tôi vô tình bị ngã từ tầng bốn xuống. Thật khó tin khi cậu bé chỉ bị vỡ xương chậu.

Tôi không bao giờ có thể hình dung ra được rằng cậu bé lại mắc được vào một đường dây cáp gần tòa nhà của chúng tôi lúc cháu bị rơi xuống từ độ cao như vậy. Tôi không có nghi ngờ gì nữa rằng cháu trai của tôi đã được hưởng phúc nhờ việc tu luyện Pháp Luân Công của vợ tôi.

Pháp Luân Công thực sự là rất tốt. Không có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Công cả. Tôi muốn kêu gọi tất cả người dân Trung Quốc hãy phá vỡ [sự sợ hãi] đối với Đảng Cộng sản và đứng lên vì quyền tự do tín ngưỡng của những người dân vô tội.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/7/332599.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/28/158456.html

Đăng ngày 3-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share