Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[Minh Huệ 5-8-2016] Vào tháng 9 năm 1996, khi tôi cảm thấy mình bị đẩy đến bờ vực sinh tử bởi tất cả các bệnh nan y tích tụ lại trong đời; môn tu luyện Pháp Luân Công đã giúp sức khỏe của tôi được phục hồi.

Phục hồi sau nhiều năm mang bệnh tật để trở thành một biểu tượng sức khỏe

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công tôi rất yếu ớt và hay ốm vặt, lại mắc đủ loại bệnh, gồm bệnh tim mạch, huyết áp thấp và bệnh viêm khớp hệ thống.

Lên 12 tuổi, tôi bị viêm màng não, bệnh này để lại chứng nhức đầu mãn tính mà không có loại thuốc uống, thuốc tiêm hay phương pháp châm cứu nào có thể mang lại hiệu quả tốt.

Năm 1980 tôi bị sẩy thai, và kết thúc là một đợt ốm thập tử nhất sinh do bác sĩ chỉ định sai thuốc, việc này không chỉ làm tôi phải chịu tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc mà còn làm tôi quanh năm suốt tháng phải phụ thuộc vào thuốc.

Vào cuối mùa thu năm 1994, một tai nạn ô tô đã nghiến nát chân trái của tôi. Cơ vùng bắp chân bị teo lại. Từ đó chân tôi hơi khập khiễng.

Ngoài 40 tuổi, các vấn đề sức khỏe của tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí đột nhiên bị ngất không rõ nguyên nhân.

Tôi đã đi khám ở nhiều bệnh viện địa phương, từ bệnh viện nổi tiếng đến bệnh viện nhỏ. Tôi cũng đi đến nhiều lương y, từ người được đào tạo bài bản đến cả những thầy lang.

Tôi là một cán bộ chính quyền quận. Mọi người ở bộ phận tôi làm việc đều biết về tình trạng thể chất của tôi.

Các đồng nghiệp cố gắng giúp đỡ tôi và gợi ý cho tôi đủ cách. Tôi đã tìm kiếm và thực hành nhiều môn khí công khác nhau. Không có môn nào công hiệu. Tình trạng của tôi trở nên tệ hơn.

Vào trước Tết Nguyên Đán 1995, tôi nhập viện trong tình trang mê sảng với các đường truyền dịch chằng chịt khắp người. Vì vùng mông đã bị tiêm quá nhiều thuốc nên bác sĩ đành phải tiêm thuốc vào chân tôi.

Chồng tôi là một sĩ quan cảnh sát địa phương. Ông ấy phải trực Tết. Ông ấy bèn đưa mẹ tôi đến ở với anh trai tôi, để con gái 12 tuổi của tôi ở nhà một mình.

Vì là ngày Tết nên bệnh viện phải cho tôi xuất viện, do đó con gái tôi gọi taxi, cháu mang tôi từ giường bệnh ra xe và đưa tôi về nhà.

Ở nhà, tình trạng của tôi xấu hơn. Tôi lại có thêm các vấn đề về nhu động ruột. Và mỗi khi đi tiểu, tất cả những chất thải ra đều là dịch máu.

Mẹ tôi trở về nhà sau Tết Nguyên Đán. Khi thấy tình trạng của tôi, bà cảm thấy vô cùng đau đớn và tuyệt vọng.

Kết quả kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện tỉnh cho thấy tôi bị ngất là do chèn ép thần kinh gây ra bởi tình trạng thoái hóa mô xương.

Tôi được hoàn trả tất cả mọi chi phí y tế, tuy nhiên điều đó không làm dịu đi cảm giác tuyệt vọng của tôi lúc đó là thà chết còn hơn.

Vào một ngày tháng 9 năm 1996, một nhóm các học viên Pháp Luân Công luyện công và chiếu các video ở công viên trên đường tôi đi làm.

Tôi dừng lại xem. Đó chính là đoạn video Sư phụ Lý Hồng Chí của Pháp Luân Công hướng dẫn luyện các bài công pháp. Tôi có một cảm giác mạnh mẽ rằng Sư phụ chắc chắn có một năng lực phi thường.

Nhiều ngày sau đó, tôi cảm thấy có gì thôi thúc mình học các bài công pháp. Do đó tôi đã nhận một đĩa hướng dẫn luyện công và một quyển sách có tên là Chuyển Pháp Luân.

Tôi bắt đầu học các bài công pháp ở nhà và đọc sách cho đến quá nửa đêm.

Ngay sau đó, tôi ra điểm luyện công để luyện công cùng với các học viên khác. Sau đó, tôi còn tham gia vào nhóm học Pháp của họ.

Mỗi ngày, tôi cảm nhận cơ thể ngày càng khỏe hơn. Sau khoảng 20 ngày, sức khỏe của tôi đã hồi phục và tất cả các vấn đề trên thân thể đều biến mất.

Mọi người bắt đầu thắc mắc: “Tại sao trông chị trẻ thế nhỉ? Làm thế nào để chị khỏe mạnh như thế? Trông chị thật tuyệt vời!”

Tôi sẽ trả lời với họ rằng: “Bây giờ tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Chính Pháp Luân Công đã thanh lý tất cả bệnh tật và giúp tôi được khỏe mạnh. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và nhẹ nhõm. Tôi cảm thấy được ban phúc. Bản thân tôi chỉ biết tỏ lòng biết ơn với Pháp Luân Công và Sư phụ.”

Bất cứ lúc nào có thời gian, tôi sẽ ra ngoài với các đồng tu để hồng Pháp. Chúng tôi đã bao phủ nhiều quận và nhiều thị trấn tại địa phương chúng tôi và các thành phố khác.

Ngày càng có nhiều người trở thành học viên Pháp Luân Công. Họ trở nên khỏe mạnh hơn và tâm tính tốt hơn. Họ trở nên ít vị kỷ và đặt mình vào trung tâm. Các mối quan hệ gia đình của họ được cải thiện rất nhiều.

Vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ bất chấp các khảo nghiệm và khổ nạn

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân bắt đầu chiến dịch điên cuồng và tàn bạo bức hại Pháp Luân Công, vu khống các học viên và phỉ báng Sư phụ.

Tôi đã quyết định: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công và được hưởng lợi ích từ việc tu luyện. Tôi phải làm điều gì đó.”

Tôi đến gặp cấp trên của mình để trình bày sự thật, nhưng họ nói là họ không thể làm được gì vì đây là lệnh từ cấp cao đưa xuống.

Hai ngày sau đó, cảnh sát địa phương và các cán bộ từ các cơ quan chính phủ khác nhau đã được phái đến thẩm vấn tôi và ép buộc tôi viết cam kết tuyên bố ngừng tu luyện Pháp Luân Công.

Gia đình tôi, dưới sự đe dọa và thao túng qua lớn, đã hùa theo gây áp lực với tôi, thậm chí dùng vũ lực để tôi từ bỏ Pháp Luân Công.

Tôi vẫn vững vàng và kiên định cự tuyệt.

Ngày 15 tháng 10, tôi xin nghỉ phép 20 ngày để đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công.

Lúc đó, tôi vẫn còn ngây thơ tin rằng chính phủ đã sai vì không hiểu Pháp Luân Công là gì và đại diện cho những gì. Tôi đã muốn nói với chính phủ những trải nghiệm của chính bản thân mình.

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng cuộc bức hại tàn bạo chưa từng có xảy đến với Pháp Luân Công là một chiến dịch chính trị mưu mô do Giang Trạch Dân khởi xướng.

Tôi bị bắt tại quảng trường Thiên An Môn và bị giam tại nhà tù Bắc Kinh.

Sau đó, cảnh sát thành phố tôi đón tôi ra và đưa tôi về sở cảnh sát địa phương.

Ở đó, một cảnh sát nói rằng tất cả những gì tôi cần làm là nói: “Tôi sẽ không tu luyện nữa.” và họ sẽ thả tôi.

Tôi từ chối thỏa hiệp. Tôi sẽ không từ bỏ đức tin của mình.

Đây là câu trả lời thắng thắn của tôi: “Tất cả những lời bôi nhọ và phỉ báng Pháp Luân Công và Sư phụ của chúng tôi là do chính phủ dựng lên. Tôi tu Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi không thể nói dối. Tôi không thể làm bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình.”

Và như vậy, cảnh sát vẫn tiếp tục quản thúc tôi, ngay cả sau khi tôi được thả ra.

Tôi đã liên tục bị bắt và đưa vào đồn cảnh sát, trại tạm giam và các trung tâm tẩy não.

Tôi cũng bị giam giữ hai lần, mỗi lần trong ba năm, bị giáo dục trong các trại cưỡng bức lao động, nơi tôi đã phải chịu đựng tất cả mọi hình thức tra tấn.

Khi tôi được thả ra lần đầu tiên vào cuối tháng Giêng năm 2004 từ trại cưỡng bức lao động phụ nữ khét tiếng Gia Mộc Tư của tỉnh Tứ Xuyên, không ai nhận ra tôi.

Trọng lượng cơ thể của tôi vốn là 130 pound giờ chỉ còn 90 pound. Tất cả tóc của tôi bạc trắng. Mắt tôi bị mờ đi.

Sau thời gian tinh tấn học Pháp và luyện công, cuối cùng tôi đã trở lại bình thường.

Lần thứ hai được thả ra từ một trại lao động tương tự, cơ thể của tôi có biểu hiện nghiêm trọng của nghiệp bệnh.

Tôi vẫn cảm thấy lạnh thấu xương dù đã mặc nhiều lớp áo len, áo khoác, và đắp một tấm chăn dày. Tôi nôn tất cả mọi thứ ăn vào. Toàn thân tôi đau đớn.

Chồng tôi thúc giục tôi đến bệnh viện. Tôi từ chối.

Ông nói: “Tình trạng của bà rất nghiêm trọng, nếu bà không nhập viện, bà có thể chết.”

Tôi bảo với ông: “Tôi sẽ khỏe. Tôi tin vào Sư phụ. Tôi tin vào Đại Pháp.”

Tôi vẫn kiên trì học Pháp và luyện công, và đương nhiên, tôi lại hồi phục và tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường.

Mọi người trong huyện tôi, từ các quan chức cấp cao cho đến các cán bộ lãnh đạo trong công an, các ban ngành kiểm sát, tư pháp, và thư ký cho cán bộ cấp thấp đến tất cả những người dân thường, đều biết rõ tình trạng thể chất của tôi trước và sau khi tập luyện Pháp Luân Công.

Khi tôi bước ra khỏi trại lao động, tất cả cấp trên của tôi đã chào đón tôi trở lại làm việc tại bộ phận cũ của tôi.

Họ biết tôi tu luyện Pháp Luân Công và tôi là người tốt, tất cả đều lo lắng cho tôi.

Họ bảo tôi: “Pháp Luân Công là tốt. Chúng tôi hiểu điều đó. Tại sao chị không luyện tập ở nhà thôi? Đừng để họ ném chị vào tù một lần nữa. Chị không đáng bị như vậy.“

Tất cả họ đều kính trọng tôi. Tất cả họ đều ghen tị với gia đình tôi. Cả con gái và con rể tôi đều có công việc tốt trong những doanh nghiệp lớn. Tôi nói với các con rằng tôi được ban phúc vì tu luyện Đại Pháp. Các con tôi đều đồng ý.

Mọi người chung quanh đều biết tôi là người tu luyện, nhưng nhiều người không quen tôi.

Một ngày nọ, tôi đến thăm một người họ hàng. Có nhiều người khác cũng có mặt ở đó. Họ đang nói về các học viên Pháp Luân Công. Họ có nhắc đến tên tôi.

Họ trao đổi với nhau: “Bà ấy tu luyện Pháp Luân Công và bà ấy thật dũng cảm. Bà ấy không sợ bị bắt vào tù. Bà ấy cũng không uống thuốc khi bị ốm. Tôi nghe nói bà ấy chết rồi.”

Tôi hỏi: “Cô biết bà ấy à?”

Cô ta trả lời: “Không. Chúng tôi chỉ nghe về bà ấy thôi”

Tôi nói: ‘’Giờ thì cô đang nhìn thấy bà ấy đây. Tôi vẫn còn sống và sống tốt. Thân thể tôi hoàn toàn khỏe mạnh.’

‘’Tôi được như vậy bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công một cách trung thực và chân thành. Tôi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp trong cuộc sống để làm người tốt.’

‘’Tất cả học viên Pháp Luân Công đều làm như thế.

‘’Những gì cô nghe được từ các chương trình phát sóng truyền hình và các tuyên truyền từ tất cả các phương tiện truyền thông khác được kiểm soát bởi Đảng Cộng sản đều sai. Cái gọi là tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa bịp được dàn dựng để bôi nhọ Pháp Luân Công và lừa dối mọi người.

“Khi chúng tôi làm tất cả mọi việc theo những gì Sư phụ của chúng tôi giảng, những điều tốt đẹp sẽ đến.

“Nếu cô tu luyện Pháp Luân Công theo cách đó, cô cũng sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, một cuộc sống hạnh phúc, và một tương lai tươi sáng, giống như tôi vậy.”

Cả gia đình hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Công chân chính

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không dùng đến bất cứ loại thuốc nào nhưng vẫn có sức khỏe tốt. Toàn thể gia đình tôi cũng được hưởng lợi từ việc tu luyện của tôi.

Chồng tôi có các vấn đề về gan chưa bao giờ được chữa khỏi mặc dù đã nhập viện. Ông ấy ủng hộ việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi và luôn cố gắng giúp đỡ tôi. Sau đó, các bệnh lý ở gan của ông ấy biến mất.

Con gái tôi bị cảm lạnh thường xuyên và phải phụ thuộc vào thuốc. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, các triệu chứng bệnh của cháu biến mất.

Sau khi kết hôn với con gái tôi, con rể tôi đã khỏi bệnh cột sống cổ mạn tính mà không cần phương pháp điều trị y khoa nào khác.

Cháu ngoại tôi cũng rất khỏe mạnh. Con gái tôi thường nói: ‘’Con trai con không bụ bẫm như những đứa trẻ khác, nhưng cháu không bị bệnh hay cảm lạnh nữa.’’

Tôi nói với cả nhà: ‘’Tôi tu luyện Pháp Luân Công và cả nhà ta đều được phúc báo.’’

Cả nhà đều chân thành đồng ý. Tất cả đều biết sự thực về Đại Pháp và luôn đứng sau ủng hộ việc tu luyện của tôi.

Chồng tôi cũng đã phải chịu đựng rất nhiều trong những năm tôi bị bức hại.

Ví dụ như: Khi tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, ông ấy cũng tình cờ đi công tác xa thành phố. Các quan chức địa phương và sở cảnh sát đã gây áp lực buộc ông ấy phải trở về nhà. Họ đưa cho ông ấy một số tiền và cho ông ấy thời hạn 1 tháng để tìm ra tôi và giao nộp tôi cho họ.

Ông ấy nghĩ về việc bị họ ép buộc. Ông ấy quyết định đó là điều không đúng đắn. Do đó, ông ấy đã đến gặp cấp trên của mình.

Ông nói với họ: ‘’Tôi được cử đi công tác ở ngoài thành phố. Người của các anh đã làm gì vợ tôi khi tôi vắng mặt ?’’

Các quan chức thôi không quấy rầy ông ấy nữa. Thực ra, năm đó, đơn vị công tác của ông ấy còn tuyên dương ông ấy với ‘’Giải thưởng cá nhân xuất sắc’’.

Năm 2002, sở cảnh sát ép ông ấy phải ly hôn với tôi. Ông ấy kể lại với tôi khi đến thăm tôi tại trại cưỡng bức lao động.

Tôi nói với chồng tôi: ‘’Quyết định tùy vào anh. Hãy làm những gì anh nghĩ là đúng.’’

Ông ấy đã xem xét rất sâu sắc việc này và nghĩ rằng nó không đúng.

Ông ấy còn bàn bạc với con gái của chúng tôi, cháu cũng khuyên ông ấy từ chối và nhắc nhở ông ấy rằng tôi là một người tốt.

Khi cảnh sát trưởng và các ủy viên chính trị nói chuyện với chồng tôi một lần nữa về việc ly hôn, bảo ông ấy đó là mong muốn của ông ấy, và một quyết định đồng ý thực hiện đã được lập ra bởi Ủy ban thường vụ, chồng tôi dứt khoát từ chối.

Ông thẳng thắn nói với họ: “Tu luyện Pháp Luân Công là quyết định của vợ tôi. Ly hôn cô ấy hay không là quyết định của tôi. Vợ tôi là một người tốt. Cô ấy trung thực và ngay thẳng. Tôi sẽ không ly hôn với cô ấy. ”

Ông ấy còn tuyên bố: ‘’Các anh hãy chuyển cho tôi quyết định của Ủy ban thường vụ. Tôi sẽ gửi quyết định của các anh lên Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc. Tôi sẽ coi như các anh đang cố gắng hủy hoại gia đình tôi. Đó không phải là cách mà chế độ cộng sản làm liên lụy đến người vô tội đấy chứ?’’

Cảnh sát trưởng và các ủy viên chính trị đã nín lặng không biết nói sao.

Khi tôi đang sống với con gái tôi, tôi cũng bị các cảnh sát địa phương bắt và bị đẩy vào các trung tâm tẩy não vì phân phát các tài liệu của Đại Pháp.

Các tù nhân trong trung tâm giam giữ đã bị đầu độc bởi các tuyên truyền lừa dối của Đảng cộng sản và lúc đầu tỏ vẻ khinh miệt tôi.

Nhiều ngày sau đó, sau khi có thời gian quan sát những lời nói và hành động của tôi, họ đã nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Công không giống như những tin đồn đã được thêu dệt nên.

Họ nói với tôi: ‘’Chỉ khi quan sát và và nói chuyện với bà, chúng tôi biết được Pháp Luân Công là thực sự tốt đẹp.’’

Khi cảnh sát được cử đến nhà tôi để can nhiễu tôi, các cảnh sát còn nhận xét: ‘’Bà có một môi trường gia đình tốt đến thế, tại sao bà lại tu luyện Pháp Luân Công ?’’

Tôi trả lời họ: ‘’Rất chính xác, bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công nên tôi mới có một gia đình hạnh phúc và nhận được phúc báo. Chúng tôi đều rất khỏe mạnh và hạnh phúc.’’

Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ.

Họ đã rời đi mà không can nhiễu gì thêm.

Vài cảnh sát và nhân viên phòng 610 nói với tôi: ‘’Pháp Luân Công là tốt, nhưng bà hãy tu luyện ở nhà đi.’’

Tôi bảo với họ: ‘’Sư phụ Pháp Luân Công dạy chúng tôi nghĩ đến người khác. Chúng tôi cần hồng Pháp cho mọi người để nhiều người hơn nữa được phúc báo.’’

‘’Chúng tôi giảng rõ chân tướng cho các anh là vì chính các anh. Tôi có nguy cơ bị bắt giam bởi vì đã nói sự thực này với các anh để cho các anh sẽ có một tương lai tốt đẹp.’’

‘’Nếu tôi ở nhà và không bước ra để nói với mọi người, làm sao tôi giúp mọi người hiểu rõ sự thực, làm sao mọi người biết được Pháp Luân Công là tốt ?’’

Một lần nọ, tôi giảng chân tướng cho một nữ sĩ quan cảnh sát. Cuối cùng cô ấy đã hiểu ra và tin rằng Pháp Luân Công là tốt.

Tôi nhờ cô ấy cho tôi gặp cấp trên của cô ấy. Cô ấy bảo với tôi rằng ông ấy thường đi ra ngoài và rất bận rộn. Do đó, tôi nhờ cô ấy gửi một tin nhắn đến ông ta.

Sau đó, tôi thực sự đã gặp được cấp trên của cô ấy, giảng chân tướng riêng cho ông ấy, và giúp ông ấy thoái khỏi Đảng cộng sản và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi luôn cố gắng vị tha, và nghĩ đến người khác và đặt người khác lên trước. Đổi lại, Sư phụ liên tục cho tôi thấy sự từ bi và sự chăm sóc vô hạn.

Năm 2007 sau khi ra khỏi trại cưỡng bức lao động, tôi không có việc làm. Tôi tìm đến đơn vị chủ quản trước đây. Họ đồng ý nhận tôi trở lại vị trí cũ. Tuy nhiên, tôi sẽ không được bồi hoàn lại số tiền lương đã mất trong tám năm tôi bị giam giữ.

Một năm sau, tôi đến tuổi nghỉ hưu và hoàn toàn nghỉ việc.

Năm 2015, tôi tham gia phong trào khởi kiện Giang Trạch Dân và nộp đơn kiện hình sự kẻ khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Một ngày nọ, tôi đến ngân hàng để rút một số tiền, và rất ngạc nhiên khi thấy tài khoản hưu trí của tôi đã tăng lên.

Sau đó, tôi đã biết rằng từ các quỹ của đơn vị làm việc cũ của tôi đã hoàn trả khoản lương tám năm của tôi vốn đã bị từ chối trước đó.

Đó là cách mà Sư phụ đã ban phúc cho tôi với tất cả những gì thuộc về tôi.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công 20 năm. Đây là lần đầu tiên tôi viết về quá trình tu luyện của mình.

Tôi muốn cảm tạ Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi và gia đình tôi sức khỏe, hạnh phúc và không khí hòa thuận.

Tất cả những người biết về Pháp Luân Công hiểu rằng Đại Pháp là tốt, và Pháp Luân Công là Phật Pháp tại cao tầng dạy con người các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, hướng dẫn con người làm người tốt, đều được ban cho sức khỏe tốt và những lợi ích to lớn cho xã hội.

Các bạn thân mến, tôi hy vọng các bạn sẽ tin tưởng và hãy thường xuyên và chân thành niệm ‘’Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo !’’

Một cuộc đời khác đang chờ đợi các bạn!


Bản tiếng Hán :https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/25/生命尽头时发生的奇迹-331774.html

Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/5/158116.html

Đăng ngày 23-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share