[MINH HUỆ 8-5-2016] Tôi vô cùng xấu hổ về quá khứ của mình. Tôi từng là một nhân viên của Phòng 610 ở Trung Quốc sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Nhiệm vụ của tôi là phối hợp với cảnh sát để bức hại các học viên Pháp Luân Công.
Tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc nặng nề và hiếm khi tự mình suy xét, tôi đơn giản chỉ làm theo lệnh của họ. Tôi thực thi tất cả nhiệm vụ họ giao một cách mù quáng. Khi được điều động tới Phòng 610, tôi không hề biết chức năng của nó là gì và cũng không biết nó là một tổ chức phi pháp.
Tôi bị lừa dối bởi ĐCSTQ và bị họ tuyên truyền rằng Pháp Luân Công là tà giáo. Tôi nỗ lực làm việc để chuyển hóa các học viên, ép buộc họ từ bỏ niềm tin của mình. Không chỉ không biết sự thật, tôi hoàn toàn không nhận thức được rằng các học viên chỉ đơn giản đang thực hiện quyền hợp pháp của họ là thực hành tín ngưỡng tinh thần của mình. Khi đó, tôi còn cảm thấy hài lòng với công việc của mình là bức hại các học viên Pháp Luân Công. Đây là nỗi ân hận suốt đời của tôi, và giờ đây tôi đã nhận ra rằng tôi đã phạm phải tội ác khủng khiếp.
Bức hại các học viên Pháp Luân Công
Nhiều năm đã trôi qua, tôi không còn nhớ tên của những học viên đó. Nhưng những cảnh tượng về quá trình bức hại các học viên của tôi vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Phòng 610 nơi tôi làm việc bắt đầu giám sát tất cả học viên Pháp Luân Công địa phương. Một học viên lớn tuổi bị buộc phải rời khỏi nhà của bà trong thành phố để tránh bị sách nhiễu. Để thực hiện mệnh lệnh của cấp trên nhằm chuyển hóa các học viên, chúng tôi đã truy đuổi bà tới một ngôi làng hẻo lánh và tìm thấy bà trong một cái chòi.
Bà kể với chúng tôi rằng trước đây sức khỏe của bà rất kém và mắc nhiều chứng bệnh, nhưng bà đã trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Không những không lắng nghe bà, chúng tôi còn đe dọa và ngăn cấm bà tu luyện Pháp Luân Công. Sức khỏe của bà suy sụp vì bà không được phép tu luyện, và bà bắt đầu có triệu chứng bệnh tim và đi tiểu ra máu. Chân của bà cũng bị sưng lên rất lớn. Cuối cùng gia đình bà đã phải đưa bà đến bệnh viện để cấp cứu.
Phòng 610 không chỉ gây ra tổn hại trên thân thể của các học viên thông qua các loại hình tra tấn và lạm dụng, mà chúng tôi còn vắt kiệt tài chính của họ. Một cặp vợ chồng già có một nhà hàng làm ăn khấm khá. Chúng tôi thường xuyên cử cảnh sát tới nhà hàng của họ sách nhiễu chỉ vì họ là học viên Pháp Luân Công. Sau cùng, nhà hàng này phải đóng cửa vì sự sách nhiễu của chúng tôi. Cả gia đình họ mất đi nguồn thu nhập. Tôi sẽ không bao giờ quên nét buồn bã và tuyệt vọng của cặp vợ chồng già khi ấy.
Chúng tôi cũng khiến một học viên khác phải rời bỏ nhà của mình. Chúng tôi dùng mọi cách để tìm ra bà ngay cả tới trường học của cháu gái của bà để hỏi đứa trẻ tung tích về bà của nó. Tất cả giáo viên và học sinh ở trường đã biết bà của cô bé tu luyện Pháp Luân Công, và bắt đầu bài xích cô gái nhỏ. Mỗi ngày cô bé đều phải chịu đựng sự kỳ thị và sách nhiễu của bạn bè, hậu quả là tâm lý của cô bị tổn thương nghiêm trọng.
Chúng tôi đã bắt giữ phi pháp một phụ nữ trẻ vì cô từ chối từ bỏ niềm tin của mình vào Pháp Luân Công. Trên đường đến trại tạm giam, cô nói với tôi và những cảnh sát khác rằng Pháp Luân Công là tốt. Cha của cô ngồi kế bên cô nhìn con gái của ông một cách vô vọng, ông hiểu rằng cô sẽ bị giam giữ, hoặc thậm chí bị kết án tù một cách phi pháp. Tôi không thể nào quên vẻ buồn bã và đau đớn của ông.
Cuối cùng tôi đã hiểu sự thật
Tôi bắt đầu suy nghĩ: “ĐCSTQ đã nhiều lần phát động các cuộc vận động chính trị trong quá khứ khiến hàng triệu người dân Trung Quốc bị mất đi sinh mạng. Người dân bị buộc phải làm theo những gì ĐCSTQ muốn. Tại sao chỉ có các học viên Pháp Luân Công là kiên trì bảo vệ đức tin của mình, kể cả khi gia đình của họ bị tan vỡ và tài sản của họ bị ĐCSTQ tước đoạt?”
Một người bạn của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi đã chứng kiến sự thay đổi tích cực cả về thể chất và tinh thần của cô và đã cố gắng thuyết phục cô từ bỏ tu luyện nhưng vô ích. Cô kiên định với niềm tin của mình và bị kết án vài năm tù vì đã phân phát tài liệu chân tướng về Pháp Luân Công.
Sau khi cô được thả, tôi thường tới thăm cô để thuyết phục cô từ bỏ tu luyện. Cô không những không tức giận, mà còn kể với tôi sự thật đằng sau cáo buộc “Tự thiêu ở Thiên An Môn” cùng những tuyên truyền bịa đặt khác của ĐCSTQ.
Sau khi đào sâu suy nghĩ, tôi dần dần nhận ra rằng tôi đã bị lừa dối bởi các chiến dịch tuyên truyền của ĐCSTQ. Pháp Luân Công không hề giống với những gì tôi xem trên truyền hình. Sự thực là các nhân viên Phòng 610 đã bị Đảng tẩy não. Họ là những người thật đáng thương.
Một hôm tôi tới nhà người bạn đó và thấy cô ấy đang xem băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Cô mời tôi cùng xem với cô. Tôi đã khám phá ra rằng Pháp Luân Công không phải tà giáo, mà là một pháp môn chân chính. Sau đó, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công dạy mọi người trở thành người tốt và tu luyện bản thân họ.
Tôi đã thực sự trải nghiệm sâu sắc sự tuyệt vời và trang nghiêm của Pháp Luân Công và cuối cùng đã hiểu được vì sao tất cả các học viên luôn kiên định với niềm tin của họ bất chấp việc bị bức hại tàn khốc. Bởi lẽ đó là luật của vũ trụ. Làm sao một người có thể từ bỏ một điều trang nghiêm và vi diệu đến như vậy?
Tôi thường nghĩ rằng nếu tất cả con người trên thế giới biết đến Pháp Luân Công và áp dụng các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo trong cuộc sống thường ngày, thì xã hội sẽ trở nên hòa ái biết bao.
Hiện tại tôi đang tu luyện Pháp Luân Công và luôn cảm tạ sự từ bi cứu độ của Sư phụ. Tôi cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì đã trở thành một học viên. Nếu không có Sư phụ dẫn lối, tôi sẽ không bao giờ có thể bù đắp được tất cả những tội ác đã phạm phải khi còn là nhân viên Phòng 610.
Tôi vẫn ân hận sâu sắc về quá khứ của mình và muốn cúi đầu trước tất cả những học viên đã từng bị tôi bức hại và nói “Tôi xin lỗi” hàng nghìn lần. Tôi biết rằng, cho dù tôi có hối hận về tội ác của mình đến đâu thì tôi cũng không bao giờ có thể bù đắp những tổn hại tôi đã gây ra cho họ. Tôi chỉ có thể coi cảm giác đau khổ đó là động lực để tu luyện tiến lên với tư cách là một học viên Pháp Luân Công. Đó là cách duy nhất tôi có thể làm để vinh danh sự dũng cảm và sự hi sinh vô hạn của họ trong khi đối mặt với cuộc bức hại khủng khiếp này.
Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ con!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/8/327682.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/30/157220.html
Đăng ngày 18-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.