Bài viết của Tiểu Đa ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-5-2016] Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) là vào mùa hè năm 1999. Thời điểm đó, trên báo chí hay chương trình truyền hình đều phô thiên cái địa đăng tải thông tin phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Giống như bao người khác thụ nhận độc hại của những tuyên truyền đó, niệm đầu của tôi về Pháp Luân Đại Pháp rất bất hảo, dù lúc đó tôi không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì.

Lần đầu tiên biết đến Pháp Luân Đại Pháp

Một lần nữa tôi nghe đến từ “Pháp Luân Công” là từ bạn trai, mà bây giờ là chồng tôi. Chúng tôi gặp nhau ở trường đại học, yêu nhau, và tiến đến hôn nhân. Câu chuyện của hai chúng tôi giống như một vở kịch, dài và khúc chiết.

Khi còn học trong trường đại học, cả hai chúng tôi đều coi mối quan hệ này rất nghiêm túc. Khi anh ấy nói với tôi rằng cha mẹ của anh ấy đều là những đệ tử Đại Pháp kiên định và rằng anh là người ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, lúc đó tôi rất kinh hãi và không thể chấp nhận nổi sự thật này, tôi vô cùng đau khổ.

Nhưng tôi đã yêu anh ấy. Tôi thấy anh ấy rất chân thành và thiện lương, tại xã hội bấy giờ mà nói, thì khó có thể tìm được một người có có phẩm chất tốt như anh ấy. Tôi thấy rằng đời này tôi không thể nào rời xa anh ấy, nhưng trong tâm tôi lúc đó Pháp Luân Đại Pháp như một đám mây đen bao phủ.

Cha của anh là một giáo viên ưu tú. Vì đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà ông bị sa thải. Ông cũng từng bị giam giữ nhiều lần.

Sau một thời gian tiếp xúc với họ, tôi phát hiện ra rằng họ không hề giống như những gì mà truyền hình tuyên truyền. Ngược lại, cho dù tôi lãnh đạm với họ, họ cũng không bao giờ trách cứ tôi. Thay vào đó họ còn căn dặn con trai họ phải đối xử tốt với tôi. Họ cũng ăn uống giống như bao người bình thường khác chứ không như truyên truyền trên truyền hình là họ “ăn thịt người, uống máu người.”

“Pháp Luân Đại Pháp hảo” ban phép màu

Năm 2006 chúng tôi tiến tới hôn nhân. Tôi luôn khắc khoải hy vọng có một đứa con, nhưng hơn một năm sau khi kết hôn tôi vẫn chưa mang thai. Tôi đi đến bệnh viện khám và bác sỹ nói rằng tôi bị tắc ống dẫn trứng nặng. Bác sỹ bảo rằng tôi không thể mang thai như bình thường. Tôi cảm thấy như thể ngày tận thế đã đến với mình.

Tôi hỏi chồng tôi: “Anh sẽ rời bỏ em nếu em không thể sinh con phải không?” Chồng tôi bảo rằng anh sẽ không bao giờ làm thế.

Tôi vẫn không yên tâm và tiếp tục hỏi anh: “Anh không quan tâm nhưng cha mẹ anh thì sao? Huống hồ em vốn đối xử với cha mẹ anh không tốt.”

Anh ấy nhìn vào mắt tôi và chân thành nói: “Anh đã gọi điện kể với cha anh những gì mà bác sỹ nói. Cha bảo chúng ta đừng tin theo lời bác sỹ nói, và một ngày nào đó nhất định em sẽ có con, chỉ cần mỗi ngày em hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.”

Tôi hoài nghi: “Vậy nếu vẫn không có kết quả thì sao?”

Anh nói: “Sẽ được, rất nhiều người niệm câu này, và đã xuất hiện rất nhiều điều thần kỳ.” Anh quả quyết.

Tôi vẫn hỏi lại: “Nếu vẫn không được thì sao?”

Anh nói: “Thì chúng ta sẽ nhận con nuôi, cha anh bảo vậy.”

Tôi không tin vào tai mình nữa. Những người tu luyện Pháp Luân Công đều tốt như vậy sao? Không có gì để mất, nên tôi quyết định làm theo. Tôi bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” nhiều lần mỗi ngày. Có lúc tôi rất thành tâm, nhưng có lúc lại không tin chút nào. Cha mẹ chồng tôi dành thời gian đến nói chuyện với tôi, cố gắng giúp tôi không bị áp lực tư tưởng.

Vài tháng sau, tôi vô cùng kinh ngạc khi phát hiện rằng mình đã mang thai. Điều này quả là thần kỳ, khiến tôi tin vào Pháp Luân Công, và tôi cũng thay đổi cách nhìn với cha mẹ chồng, và thông qua sự kiện này mà quan hệ giữa tôi với nhà chồng cũng được cải thiện rất nhiều. Khi cha mẹ tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp với tôi, tôi sẵn lòng lắng nghe. “Trền đầu ba thước có thần linh”, tôi không còn dám nói lung tung nữa, từ đó về sau tôi cũng không còn nói lời bất kính với Pháp Luân Đại Pháp nữa. Hơn nữa, nghe theo lời khuyên của cha mẹ chồng, tôi đã thoái đoàn và đội.

Lựa chọn tin theo Đại Pháp

Nhưng việc đời vốn lắm trắc trở. Khi tôi sinh hạ con gái, cha mẹ đẻ của tôi đến chăm sóc tôi. Họ đối đãi với Pháp Luân Đại Pháp tựa như rập khuôn lại thái độ của tôi của thời năm 1999. Họ cả ngày nói những lời lăng mạ Đại Pháp bên tai tôi, họ sợ tôi vì cha mẹ chồng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà bị liên lụy. Trước tình huống này, tư tưởng của tôi lại bắt đầu dao động mà nói những lời bất thiện về cha mẹ chồng.

Khi con gái tôi mới chỉ được tám ngày tuổi, cháu đã phải nhập viện vì chứng vàng da. Bác sỹ nói rằng trong vòng ít nhất hơn hai tháng, cứ cuối tuần là cháu lại phải ở lại viện. Chúng tôi không trang trải nổi chi phí chữa trị nên đành phải đưa cháu về nhà. Sau khi về nhà, hàng ngày cha mẹ chồng tôi đều căn dặn tôi hãy ở bên con gái tôi và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Lần này tôi vô cùng thành tâm và mỗi ngày đều niệm, tôi mong con gái tôi mau khỏi bệnh.

Tôi tận mắt chứng kiến con gái biến chuyển tốt lên từng ngày, và mối quan hệ giữa tôi và cha mẹ chồng cũng được cải thiện từ căn bản. Tôi nhận ra rằng dù cho tôi đã đối xử tệ với họ đến đâu, họ vẫn luôn thực tâm đối đãi tốt với tôi. Tôi cũng đã đọc rất nhiều tài liệu và các sách Pháp Luân Đại Pháp và dần dần liễu giải được Đại Pháp, hiện tại tôi hoàn toàn tin vào Đại Pháp, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ bước vào tu luyện, và trở thành một đồ đệ Đại Pháp chân chính.

Đại Pháp cải biến cuộc đời tôi

Những trải nghiệm cuộc sống của tôi và chồng rất khác nhau, những gì tôi chứng kiến khiến tôi phải tin rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể thay đổi vận mệnh của một người. Chồng tôi là người từ đầu tới cuối đều nhất mực ủng hộ Đại Pháp. Khi anh học trung học, anh luôn đứng cuối lớp về thành tích học tập, nhưng anh lại trúng tuyển vào trường đại học hạng hai. Mặc dù điểm học ở trường đại học của anh cũng không cao, nhưng anh lại tìm được việc làm thông thuận một cách khác thường.

Chúng tôi đều là giáo viên. Lớp mà anh ấy dạy cũng luôn là một trong những lớp đứng đầu trường học. Anh cũng được đánh giá là một trong những giáo viên xuất sắc nhất trường. Học sinh yêu quý anh, và các giáo viên và nhân viên khác cũng yêu quý anh. Ai biết anh ấy cũng đều không ngớt lời khen ngợi anh ấy.

Ngược lại, những gì tôi trải qua trong cuộc sống, so với anh thì khác nhau một trời một vực. Ở trường cấp ba, thành tích học tập của tôi đều thuộc loại ưu. Nhưng tôi chỉ thi đậu vào trường đại học hạng hai. Mặc dù thành tích học tập ở trường đại học của tôi cũng rất xuất sắc, nhưng lại rất chất vật mới tìm được việc làm, tuy nhiên, cuối cùng thì tôi cũng có thể cùng chồng dạy học ở một trường. Lớp học mà tôi được phân công giảng dạy dường như lúc nào cũng là lớp kém nhất. Các học sinh của tôi đánh giá tôi là một giáo viên trung bình.

Suy xét kỹ một chút, thì thấy nguyên nhân là ở thái độ của chúng ta đối với Đại Pháp, nói thẳng ra, là anh ấy kiên tín vào Đại Pháp, nên Sư phụ của Đại Pháp ban phúc cho anh ấy. Tôi ban đầu cừu hận Đại Pháp, bị lời nói dối mê mờ mà không liễu giải được chân tướng Đại Pháp, nên chuyện xui xẻo mới từng thời từng khắc tìm đến. Khi tôi càng ngày càng lý giải được Đại Pháp, thì tâm tôi cũng ngày càng rộng mở. Tôi không còn phàn nàn học sinh và tận tụy làm tốt công việc của mình. Sau khi tư tưởng chuyển biến, các học sinh của tôi đối đãi với tôi giống như bạn bè và ca ngợi tôi không ngớt.

Hiện tôi lại đang mang thai. Tôi cảm thấy ngập tràn hành phúc. Hết thảy là bởi tôi lựa chọn tin theo Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/5/12/327519.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/21/157087.html

Đăng ngày 10-6-2016; Bản dịch có thể hiệu được chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share