Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[Minh Huệ 28-04-2016] Một phụ nữ 50 tuổi ở tỉnh Sơn Đông đã ở trong tình trạng nguy kịch do bị ngược đãi ở trong tù. Nhà tù đã từ chối thả bà cho đến khi kết thúc thời hạn 5 năm tù của bà vào tháng 7 năm 2015.
Bà Cao Minh Hà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ tháng 3 năm 1999. Nhiều bệnh tật của bà như bệnh tim hiếm gặp, bệnh đau đầu, hoa mắt và chóng mặt khiến bà thường bị mê man bất tỉnh đều đã được chữa khỏi sau khi bà bắt đầu tu luyện.
Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, bà đã bị bắt ít nhất hai lần vì nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Năm 2000, bà đã từ bỏ tu luyện khi bị kết án hai năm rưỡi trong trại cưỡng bức lao động.
Sau đó, bà Cao đã quay trở lại tu luyện. Bà đã viết thư cho Phòng 610 và các cơ quan Chính phủ liên quan, trong đó chỉ rõ rằng tất cả những lời nói và hành động trước đó của bà chống lại Pháp Luân Công là không có giá trị. Việc này đã khiến bà bị bắt lại vào năm 2002.
Bà bị nhốt trong một phòng biệt giam, bị treo lên khung cửa sổ và bị cấm ngủ trong suốt 17 ngày.
Ngày 11 tháng 7 năm 2010, một lần nữa bà lại bị bắt khi đang ở trước cửa nhà. Trong khi bà bị giam giữ, chồng bà đã đổ bệnh và qua đời vào ngày 8 tháng 3 năm 2011. Bà đã không được nhìn mặt chồng trong những giờ phút cuối cùng trước khi chồng bà qua đời.
Khoảng 2 tháng sau đó, ngày 23 tháng 5 năm 2011, bà Cao bị tuyên án 5 năm tù và bị giam giữ tại Nhà tù Nữ tỉnh Sơn Đông. Trong thời gian bị giam giữ, bà bị chứng thiếu máu cơ tim nghiêm trọng (thiếu máu cung cấp cho tim), cũng như các vấn đề về phổi và thận. Bà đã bị ốm nặng nhưng không được thả cho đến khi hết thời hạn 5 năm tù vào ngày 11 tháng 7 năm 2015.
Dưới đây là chi tiết về sự ngược đãi mà bà đã phải chịu đựng trong thời gian bị giam giữ:
Bị tước đoạt các quyền cơ bản trong nỗ lực “chuyển hóa” của chính quyền
Ngày đầu tiên khi bị đưa vào tù, tôi đã phải trải qua kiểm tra y tế, kết quả cho thấy tình trạng sức khỏe của tôi không tốt. Tuy nhiên, tôi vẫn bị đưa vào tù.
Những ngày tiếp theo, họ bắt tôi phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong thời gian dài mà không được cử động, hai tù nhân cố gắng chuyển hóa tôi bằng cách nhồi nhét các tà niệm của họ vào đầu tôi. Việc ngồi kéo dài như vậy đã khiến bàn tọa của tôi bị hoại tử.
Khi tôi từ chối chuyển hóa, họ đã chửi mắng và đánh đập tôi suốt ngày. Vì tôi từ chối viết giấy cam đoan từ bỏ Pháp Luân Công, họ không cho tôi mua các nhu yếu phẩm cơ bản trong suốt ba tháng sau khi tôi không còn gì để sử dụng. Họ cũng từ chối quyền khiếu nại và quyền được gặp công tố viên của tôi.
Không được phép ngủ và rửa ráy
Tôi không được phép rửa tay, thậm chí cả sau khi tôi đi vệ sinh. Tôi cũng bị cấm ngủ. Tôi chỉ được ngủ 3 tiếng mỗi ngày, nhưng bị gián đoạn liên tục, ngay cả khi tôi đã nằm xuống.
Tôi thường bị cấm uống nước hoặc đi vệ sinh. Một lần, tôi không được phép đi vệ sinh trong 14 tiếng đồng hồ. Trước đó tôi đã nghe các tù nhân bàn luận về kết quả kiểm tra y tế của tôi cho thấy tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu tiếp tục nhịn tiểu do thận của tôi có vấn đề. Mặc dù vậy, họ vẫn tiếp tục cấm tôi đi vệ sinh.
Không đủ thức ăn và quần áo
Tôi thường xuyên cảm thấy đói vì không được cung cấp thức ăn đầy đủ mỗi ngày. Khẩu phần ăn của tôi chỉ bằng một nửa khẩu phần ăn của các tù nhân khác. Càng yêu cầu tăng thêm khẩu phần ăn, họ càng cho tôi ít đồ ăn hơn.
Khi thời tiết trở lạnh, nhà tù không cho tôi mặc quần áo mùa đông. Đêm nào tôi cũng bị đói và rét. Tôi cảm thấy bị đông cứng trong căn phòng không được sưởi ấm trong suốt mùa đông.
Bị cưỡng bức lao động mặc dù đang bị bệnh nặng
Sau một tháng bị ngược đãi, bệnh tim của tôi nặng lên trầm trọng. Bác sỹ đã rất sốc khi nhìn thấy kết quả điện tâm đồ của tôi.
Tôi được cho biết chỉ số đường huyết của tôi rất cao và huyết áp không ổn định. Hơn nữa, tim và thận của tôi đều có vấn đề nghiêm trọng, và tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến sinh mệnh.
Tháng 5 năm 2012, tôi bị chuyển đến một nhà tù khác, tôi cảm thấy nghẹt thở trong lồng ngực, chân tôi cũng bị phù lên. Trong một phim chụp CT do giám đốc bệnh viện chụp, bác sĩ cho biết tôi bị chứng thiếu máu cơ tim nghiêm trọng.
Mặc dù tình trạng sức khỏe của tôi rất xấu, họ vẫn bắt tôi phải làm các công việc lao động chân tay.
Một ngày, tôi thức dậy và cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không thể đứng vững. Tôi bị nôn hai lần và đã được đưa tới bệnh viện.
Sau đó, ngày 27 tháng 5 năm 2012, mẹ và con gái tôi đến thăm tôi. Họ bị ép phải ký vào một thông báo về tình trạng sức khỏe nguy kịch của tôi. Như thế, nhà tù và bệnh viện sẽ né tránh được trách nhiệm pháp lý liên quan nếu tôi chết vì lý do sức khỏe. Tuy nhiên, lính canh không đưa lại cho gia đình tôi bản sao của thông báo đó.
Bị nhốt trong phòng biệt giam
Tôi bị nhốt trong nhà tắm trong nhiều ngày sau khi tôi vạch trần các hành vi bức hại của họ. Mùa hè ở Tế Nam vô cùng ngột ngạt và oi bức, phòng tắm thì ẩm ướt, nhiệt lượng tỏa ra từ năng lượng mặt trời khiến phòng tắm như một cái lồng hấp. Tôi không thể thở được và gần như đã bị ngất đi. Những ngày sau, tôi cảm thấy mất phương hướng và không thể nhớ nổi mình đang ở đâu.
Một tù nhân được chỉ định theo dõi tôi trong khi tôi bị nhốt ở trong nhà tắm. Tù nhân này sau đó đã bị huyết áp cao và các vấn đề về tim.
Vào ngày 11 tháng 7 năm 2015, cuối cùng tôi đã được thả sau khi kết thúc thời hạn 5 năm tù.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/28/327243.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/10/156667.html
Đăng ngày 3-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.