Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 6-2-2016] Tôi đắc Pháp năm 2007, và đã giảng chân tướng về pháp môn và cuộc bức hại trong nhiều năm qua. Tôi tin rằng, việc giúp các học viên khác biết cách giảng chân tướng cho những ai hiểu sai về Đại Pháp là rất trọng yếu. Chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau để có thể giúp chúng sinh tốt nhất.

Lưu thông tiền giấy có chứa thông tin Đại Pháp

Một cách thức để các học viên ở Trung Quốc nói với người dân Trung Quốc về Đại Pháp là sử dụng tiền giấy có in thông điệp Đại Pháp trên đó để lưu thông hoặc trao đổi. Mùa Đông năm 2012, tôi có 17.000 nhân dân tệ tiền giấy như vậy và muốn mang số tiền đó ra chợ để đổi lấy tiền khác.

Nhiều người chủ quầy hàng vui vẻ đổi tiền đó và sử dụng chúng để giao dịch với khách hàng của họ.

Tôi đến một quầy hàng bán rau, một người phụ nữ ở đó hỏi tôi đang làm gì. Tôi giải thích rằng tôi đang trao đổi tiền giấy có chứa thông tin về Pháp Luân Đại Pháp.

Bà ấy lấy một tờ tiền, xem xét nó và sau đó tỏ vẻ giận dữ nói: “Chị ăn cơm của Đảng cộng sản, uống nước của Đảng cộng sản,” bà ấy nói. “Làm sao chị có thể chống lại đảng kia chứ?” và bà ấy muốn báo tôi với cảnh sát.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ, và phát chính niệm loại trừ can nhiễu từ không gian khác.

Người phụ nữ đó phát hiện ra rằng mình đã quên điện thoại ở nhà, nên bà ấy đã hỏi dùng nhờ điện thoại của người xung quanh, nhưng không ai cho bà ấy mượn cả. Bà ấy bảo tôi hãy ở yên đấy trong khi bà ấy đi hỏi mượn điện thoại những người khác.

Khi tôi chuẩn bị đạp xe rời đi, một người bán thịt nói rằng nếu tôi còn tiền chân tướng thì hãy đổi cho ông ấy. Ngay khi chúng tôi vừa đổi tiền xong, thì người phụ nữ kia quay trở về và giữ chặt lấy chiếc xe đạp của tôi.

Bà ta không ngừng hét lên: “Chị ăn cơm của Đảng Cộng sản, uống nước của Đảng Cộng sản.” Tôi trả lời “Không phải vậy. Tôi vốn thân thể ốm yếu nhưng nhanh chóng hồi phục sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không có quyền bức hại các đệ tử Đại Pháp.” Nhưng bà ấy vẫn la toáng lên.

Bỗng nhiên, bà ấy buông xe đạp của tôi ra. Người bán thịt nói: “Chị còn chần chừ gì nữa? Mau đi đi.” Tôi lấy lại chiếc xe đạp của mình và rời đi, và không ngừng cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Người phụ nữ ấy không cố đổi theo tôi nữa, mà chỉ gào thét kêu tôi quay trở lại.

Khi về đến nhà, tôi quỳ xuống trước ảnh Sư phụ, và nói: “Thưa Sư phụ, ngày hôm nay, vì còn có tâm hiển thị, con đã mang quá nhiều tiền như vậy và không chú ý đến an toàn của bản thân. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này. Chúng không chế người phụ nữ đó và thiếu chút nữa đã khiến bà ấy làm điều có lỗi với đệ tử Đại Pháp. Con đã có một bài học giáo huấn và từ giờ con sẽ cẩn trọng hơn. Cảm tạ Sư tôn.”

Dũng cảm giảng chân tướng với cảnh sát

Mùa hè năm 2012, khi tôi đang giảng chân tướng Đại Pháp ở một khu chợ, thì một cảnh sát tiến về phía tôi. Chúng tôi nhìn nhau, và tôi cảm thấy như thể đã từng biết anh ấy. Tôi nghĩ “Anh ấy hẳn là người có duyên với tôi. Tôi phải giảng chân tướng Đại Pháp cho anh ấy.”

Vì trước đó tôi chưa hề giảng chân tướng cho cảnh sát, nên tôi không sao có đủ dũng khí để cất lời. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể làm điều đó nếu có một học viên phát chính niệm ở cự ly gần. Bởi vậy, vì lo sợ, mà tôi đã bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng cho viên cảnh sát đó.

Không lâu sau tôi gặp lại người cảnh sát đó, và lúc đó tôi đang đi cùng một đồng tu. Tôi nghĩ rằng lần trước Sư phụ đã biết được tâm tình của tôi nên Ngài đã an bài cho học viên đó ở cạnh tôi lúc này. Nhưng tôi vẫn sợ hãi và lo lắng cho an toàn của bản thân, nên tôi lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa. Tôi cảm thấy rất buồn bã.

Mùa đông năm 2012, cũng tại khu chợ đó, tôi gặp lại người cảnh sát kia. Tôi rất ngạc nhiên và tự nhủ bản thân rằng lần này tôi không thể bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng cho anh ấy và rằng những lần trước đó quả thực tôi không xứng danh là một đệ tử Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi phải nói chuyện với anh ấy.

Tôi đi theo anh ấy, và sau đó anh ấy dường như chú ý đến tôi. Anh ấy dừng lại và sau đó lại bước đi. Tôi vượt qua nỗi sợ hãi và đi về phía anh ấy.

Anh ấy hỏi tôi: “Chị cần gì?” Tôi trả lời: “Tôi muốn cứu anh.” Anh ấy có vẻ ngạc nhiên.

Tôi nói: “Hãy thoái ĐCSTQ để được bình an,” và cung cấp cho anh ấy một số thông tin cơ bản về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Anh ấy đã từng gia nhập Đội Thiếu niên, Đoàn Thanh niên, và Đảng Cộng sản. Tôi nói: “Hãy để tôi dùng hóa danh ‘Thành Công’ để thoái các tổ chức đó cho anh. Từ giờ trở đi, anh làm gì cũng đều thành công hết.” Anh ấy gật đầu đồng ý thoái.”

Điều tôi từng nghĩ là rất khó làm thì lại được thực hiện một cách dễ dàng. Kể từ đó, mỗi khi tôi và anh ấy gặp nhau, anh ấy đều lấy tài liệu thông tin Đại Pháp.

Tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng Đại Pháp

Các đồng tu trong vùng chúng tôi đều nhận thấy rằng hoàn cảnh tu luyện trong khu vực chúng tôi đang khá tốt. Mỗi khi có ai đó báo một học viên với chính quyền, cảnh sát đều sẽ cố trì hoãn việc đó để (các) học viên có đủ thời gian rời đi. Tôi đã được truyền cảm hứng khi biết đến câu chuyện này.

Mùa đông năm 2012, tôi đi đến đồn cảnh sát địa phương và đã gặp một cảnh sát đang đi ra khỏi đồn. Tôi hỏi xem anh ấy có xẻng xúc tuyết không, và nói rằng tôi không bận gì lắm nên có thời gian để xúc tuyết phía trước đồn. Anh ấy không có xẻng và nói rằng những người lao công của khu phố thì có thể có.

Tôi nhân cơ hội này nói với anh ấy rằng anh ấy nên thoái ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên để anh ấy không bị liên lụy khi cái đảng đó sụp đổ.

Anh ấy nhanh chóng nhìn quanh để đảm bảo rằng không có cảnh sát nào khác nghe thấy chúng tôi nói chuyện và nói: “Chị thật dũng cảm, sao chị dám nói những lời này ngay trước đồn cảnh sát?”

Tôi nói: “Cứ nhìn xem cái đảng đó hủ bại ra sao, quan chức của đảng dù ở cấp cao hay thấp đều nhận hối lộ. Nhưng bên cạnh đó, biết bao người dân không đủ tiền để đi bệnh viện và cho con cái đi học.”

“Chị nói đúng,” anh nói “Tôi đã làm việc cho một công ty sau khi xuất ngũ, nhưng vẫn không đủ sống, vì thế tôi đã bỏ việc và nay tôi làm trợ lý cảnh sát. Tôi đã gia nhập vào các tổ chức như chị nói. Hãy thoái giúp tôi.”

Một lần khác tôi tham dự một phiên toàn xét xử một đồng tu. Một viên cảnh sát nói với mẹ của đồng tu đó rằng: “Bà không thể làm gì được nữa à? Bà nên khuyên con gái bà từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.”

Nghe thấy vậy tôi liền nói: “Mỗi người học Pháp Luân Đại Pháp đều được thụ ích. Người ta có câu ‘Uống nước nhớ nguồn’, và ĐCSTQ đã dựng lời dối trá hãm hại Đại Pháp, chẳng hạn như vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, nó là giả. Tay sai của ĐCSTQ đều là những người xấu.”

Viên cảnh sát đó đã không nói được lời nào.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/2/6/323556.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/21/155648.html

Đăng ngày 07-05-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share