Bài viết của Tân Thành
[MINH HUỆ 7-2-2016] Bà Vu Ngọc Mai, từng công tác tại Hội liên hiệp nhà Văn tỉnh Hắc Long Giang. Trong thời gian bà bị cầm tù và tra tấn vì tu luyện Pháp Luân Công – một hệ thống tín ngưỡng hiện đang bị bức hại ở Trung Quốc—bà đối đãi rất thiện lương với những người tham gia bức hại. Sự ân cần của bà đã cải biến lương tâm của nhiều lính canh tù, cộng tác viên và tù nhân. Họ dừng bức hại và tôn trọng bà cũng như có niệm đầu tích cực về Pháp Luân Công.
Bà Vu Ngọc Mai
Một phụ nữ cương ngạnh trở nên chu đáo và ân cần
Bà Vu từng là một người ngoan cố và bướng bỉnh. Khi 14 tuổi, bà đã một mình bốc dỡ cả một tấn than. Bà là người gánh vác cho cả gia đình bà lẫn gia đình chồng, và là người quyết định tất cả mọi thứ–từ chuyện nơi ở thế nào đến mua sắm quần áo ra sao.
Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Công năm 1995, bà trở nên chu đáo hơn, và bắt đầu lắng nghe và cân nhắc đến ý kiến của người khác. Bà lịch sự và thôi áp đặt chủ ý của mình cho người khác. Bà cũng nguyện ý từ bỏ việc phân chia ngôi nhà với mẹ chồng trong khi mọi người đều đang tranh giành nó.
Trước khi bước vào tu luyện, bà Vu bị bệnh viêm khớp nặng và đau lưng. Bà đau đến chảy nước mắt khi phải cúi người để nhặt bỏ viên đá ở giày của bà.
Một năm tu luyện, không chỉ bệnh viêm khớp và đau lưng của bà biến mất, mà bệnh tim và tuyến vú phát triển quá mức của bà cũng không cần điều trị y tế mà khỏi.
Mái tóc ngả bạc sau vài ngày bị bắt giữ
Bà Vu đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và phản đối cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999, và bà bị bắt và giam giữ phi pháp.
Cảnh sát bắt giữ bà Vu một lần nữa vào ngày 21 tháng 4 năm 2002. Bà bị đẩy vào một chiếc xe cảnh sát và đánh đập cho đến khi bất tỉnh. Tối hôm đó bà lại bị thẩm vấn và tra tấn tàn bạo ở Sở Cảnh sát Cáp Nhĩ Tân.
Trong thời gian ở sở cảnh sát, bà nghe thấy tiếng đánh đập và la hét phát ra từ các phòng thẩm vấn khác và thấy cảnh sát treo ngược một học viên lên cửa và nhét một dùi cui điện cao áp vào miệng anh ấy.
Cảnh sát cáo buộc bà Vu tham gia chèn tín hiệu truyền hình để phát các đoạn phim Pháp Luân Công. Họ cũng bắt giữ chồng, con gái và bạn trai của con gái bà, những người không phải là học viên.
Cảnh sát lục soát hai căn nhà của bà, tịch thu toàn bộ tiền mặt và sổ tiết kiệm, phá hỏng những bộ sưu tập có giá trị của bà. Họ sử dụng một vài tài liệu thu được để làm bằng chứng vu cáo và buộc tội bà. Trong vòng vài ngày sau khi bị bắt, mái tóc đen của bà Vu đã ngả bạc.
Những người tham gia bức hại cảm động bởi sự thiện lương chân thành của bà Vu
Trong suốt tám tháng bị giam giữ, hầu như ngày nào cảnh sát cũng thẩm vấn bà Vu, ngay cả sau khi bà bị ngất xỉu do huyết áp cao. Có lần cảnh sát trói bà Vu vào ghế cọp, đánh bà cho đến khi bà bất tỉnh, dội nước lạnh vào người bà để bà tỉnh lại, và tiếp tục đánh đập bà mỗi khi bà từ chối trả lời câu hỏi của cảnh sát. Luôn luôn có một bác sỹ mang theo bộ dụng cụ cấp cứu túc trực ngoài phòng thẩm vấn, chỉ để đảm bảo bà còn sống.
Một hôm lính canh đang làm nhiệm vụ ngủ gật tại bài làm việc. Thấy không khí lạnh từ cửa sổ thổi vào anh ấy, bà Vu, với hai tay đang bị còng vào ghế sắt, đã hô lớn để đánh thức anh ấy.
“Cậu nói rằng cậu bị bệnh tim mạch vành. Ngủ trong cái lạnh như vậy không tốt cho cậu đâu,” bà Vu nhắc nhở anh ấy.
Người lính canh đó sửng sốt bởi sự quan tâm lời nhắc nhở của bà Vu. Sau đó anh ấy nói với bà rằng anh ấy không thể tiếp tục làm công việc này được nữa.
“Công việc này trái với lương tâm của tôi,” anh ấy nói.
Ngày hôm sau anh ấy nhắc bà Vu hãy bảo trọng rồi rời đi.
Sau đó, Tòa án khu Nam Cương đưa bà Vu ra xét xử, và luật sư của bà không có mặt tại phiên xét xử. Thời gian này chính quyền Trung Quốc sẽ đình chỉ giấy phép của các luật sư biện hộ vô tội cho các học viên Pháp Luân Công. Trong phiên xét xử thứ hai, khi bà Vu tự biện hộ cho mình, các quan chức tòa án không ngừng ngắt lời bà. Cuối cùng, tòa kết án phi pháp bà Vu năm năm tù và giam giữ bà tại Nhà tù nữ Hắc Long Giang vào tháng 2 năm 2003.
Tra tấn ở trong tù
Lính canh tại khu vực giam giữ số 9 lục soát phòng giam bà Vu vài lần trong một tuần và xé các sách Pháp Luân Công của bà. Bà Vu quát lính canh, và trưởng khu giam giữ tống bà vào một phòng biệt giam. Trong tháng 3, thời tiết lạnh lẽo, bà Vu bị giam ở đó mà không có lò sưởi, không giường chiếu và quần áo ấm. Bà bị còng tay và xích vào sàn phòng giam, và chỉ có thể ngồi khom lưng.
Còng tay cứa vào cổ tay bà đến rỉ máu và bà chỉ được tháo còng tay khi ăn. Bà chỉ được cấp một lượng thức ăn ít ỏi, và mỗi bữa ăn thường không đầy hai gắp mì là hết. Trong suốt thời gian bị giam giữ, bà Vu không được cấp băng vệ sinh, và bà cũng không được thay quần áo.
Sau tám ngày bị biệt giam, bà bị tra tấn đến mức không đủ sức để đi lại. Họ chuyển bà đến một địa điểm bí mật ở bên ngoài nhà tù và giam bà trong một xà lim với đầy đủ dụng cụ tra tấn. Không có giường ngủ, bà Vu chỉ có thể ngồi trên sàn bên tông để nghỉ ngơi.
Bà bị thẩm vấn cả ngày lẫn đêm. Bà từng hai lần bị tra tấn đến thập tử nhất sinh trong khi bị thẩm vấn và ngã lăn ra bất tỉnh. Bà bị chẩn đoán có lượng đường trong máu cao và áp lực nội sọ.
Một đêm, lính canh thì thầm với bà: “Tại sao chúng ta không đổi chỗ cho nhau, chị có thể ngủ trên giường của tôi còn tôi sẽ ngủ dưới sàn.”
Bà Vu từ chối vì không muốn anh ấy gặp rắc rối. Người lính canh đó mang cho bà nước ấm để bà có thể vệ sinh sạch sẽ và giúp bà cắt móng tay và móng chân. Bà cảm ơn người lính canh đó và nhắc nhở anh ấy không nên giúp chính quyền bức hại các học viên Pháp Luân Công khác. Đêm đó họ nói chuyện khá lâu, và bà đã nói với người lính gác đó câu chuyện riêng của bà cũng như sự thật phía sau cuộc đàn áp.
Chuyên viên tra tấn thất bại
Một người đàn ông nổi tiếng với “thành tích” chưa từng thất bại trong việc tra tấn học viên khiến họ từ bỏ đức tin của mình được điều tới buồng giam bà Vu. Sau hai ngày tra tấn, bà Vu thậm chí còn không thể ngồi hay đứng được. Khi bà hồi sức và có thể cất lời, bà nói với người đàn ông đó: “Tôi sẽ không làm theo điều mà anh muốn. Anh còn phải mất nhiều thời gian để nói chuyện với tôi, hãy uống nước đi.”
Bà nói tiếp: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công để làm một người tốt. Các anh đang bị lừa dối mà làm hại người tốt. Tôi sợ rằng một ngày nào đó khi tội ác này bị phơi bày, anh sẽ gặp rắc rối.”
Người đàn ông đó lặng thinh nghe bà nói.
Kể từ đó, người đàn ông này lệnh cho các lính canh mang thức ăn dưỡng chất đến cho bà Vu hoặc ra ngoài mua thức ăn cho bà. Khi anh ta thừa nhận rằng anh ta không thể bắt bà Vu từ bỏ đức tin của mình, bà Vu nói: “Tôi có thể phá vỡ kỷ lục “chuyển hóa” thành công 100% của anh, nhưng với anh mà nói thì đó là việc tốt, vì nó khiến tội của anh nhẹ đi. Anh không phải là một người xấu. Hãy dừng công việc hiện tại anh đang làm đi.”
Người đàn ông đó vẫn im lặng.
Khi bà Vu bị chuyển ra khỏi nơi đó, anh ta nói với bà: “Hãy bảo trọng.”
Khai sáng hoàn cảnh tu luyện ở trong tù
Bà Vu bị chuyển trở lại nhà tù tám tháng sau đó. Vào thời điểm đó, các nhà tù đang tăng cường bức hại học viên Pháp Luân Công. Các học viên tuyệt thực để phản đối bức hại, và lính gác đã lệnh cho các tù nhân dùng thìa kim loại cạy miệng và bức thực họ. Lúc đó có hơn 40 học viên, gồm cả bà Vu, bị tra tấn triền miên và đầy thương tích.
Mỗi khi bà Vu nhìn hay nghe thấy các học viên bị tra tấn, bà liền lên tiếng giúp đỡ họ. Bà gõ cửa phòng lính canh và yêu cầu họ ngăn cản đồng nghiệp họ, đề nghị được gặp giám đốc nhà tù để yêu cầu ông ta dừng việc tra tấn lại, và hét lên để thu hút sự chú ý của các lính canh đang đánh đập các học viên khác.
Ở trong tù, các học viên giúp đỡ lẫn nhau. Khi bà Vu quá yếu và cảm thấy lạnh người sau khi bị tra tấn, hai học viên khác bao quanh bà và dùng quần áo của họ ủ ấm cho bà. Mỗi lần bà bị thương sau khi bị đánh đập tàn bạo, các học viên khác sẽ lau rửa người cho bà.
Việc tuyệt thực đã có tác dụng và các quan chức nhà tù đã chấm dứt việc bắt các học viên lao động khổ sai. Các học viên bắt đầu cùng nhau học Pháp và luyện công. Thời gian đầu, cảnh sát chống bạo động thường đến và đánh đập họ mỗi khi họ đả tọa thiền định. Ngày qua ngày, bởi các học viên kiên định luyện công, nên cảnh sát chống bạo động cuối cùng đã từ bỏ và để các học viên luyện công. Hàng ngày, họ có thể học Pháp từ 1 đến 4 giờ chiều trong nhiều tháng.
Tù nhân và lính canh ủng hộ Pháp Luân Công
Năm 2004, bà Vu bị chuyển đến khu giam giữ số 8, và một tù nhân tên Lưu Tiểu Mai được giao nhiệm vụ giám sát bà. Lưu bị buộc tội giết chồng trong khi say xỉn. Bà Vu thường giảng chân tướng Pháp Luân Công với Lưu và khuyên cô hãy làm người tốt và đừng làm hại người khác. Một ngày Lưu đến và nói với lính canh tù rằng cô ấy đã mắc sai lầm, và không muốn tiếp tay bức hại các học viên Pháp Luân Công nữa.
Trước khi bà Vu được trả tự do vào ngày 22 tháng 4 năm 2007, Lưu đã viết cho bà một danh sách tên các thành viên trong gia đình cô và nhờ bà Vu giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Lưu nói với bà: “Sau khi hết án tù, tôi sẽ nói với toàn bộ người nhà tôi về những gì đã xảy ra với Pháp Luân Công và tôi nhất định sẽ tu luyện Pháp Luân Công.”
Trong bối cảnh chính quyền Trung Quốc tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công, nhiều lính canh và tù nhân gặp bà Vu ở trong tù đã cải biến lương tri của họ và có thái độ tích cực với Pháp Luân Công. Nhiều người trong số họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và một số người đã bắt đầu đọc các bài giảng của Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/2/7/323565.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/18/155611.html
Đăng ngày 4-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.