Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-2-2016] Tôi có một chiếc váy xinh đẹp mà tôi ước ao được mặc, nhưng trong chín năm, tôi vẫn không thể mặc nó. Nhưng nhờ Pháp Luân Đại Pháp, cuối cùng tôi đã có thể được diện nó. Dưới đây là câu chuyện của tôi.

Từ thời còn học trung học, đầu gối trái của tôi rất yếu. Nó ngày càng trở nên tệ hơn và trở thành căn bệnh mãn tính gọi là thấp khớp, viêm khớp trong suốt thời gian dài. Tôi phải sử dụng các miếng đệm quấn quanh đầu gối để giảm bớt đau đớn và uống thuốc kháng sinh quanh năm để kiểm soát tình trạng viêm khớp này.

Chỉ trong vài năm, mặc dù tôi đã sử dụng tất cả các loại thuốc nhưng chứng viêm đã lan tới hông và vai trái của tôi. Các loại thuốc kháng sinh mà tôi dùng đã gây ra vấn đề về dạ dày. Bác sĩ đề nghị tôi thử châm cứu, nhưng hai năm điều trị đã không cho thấy được bất kỳ cải thiện nào.

Tuyệt vọng, tôi thử một phương thuốc dân gian gọi là tam phục thiên – lấy tỏi đập nát áp lên chỗ khớp xương [mắc bệnh], phơi dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt trong những ngày mùa hè nóng nhất. Điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, kết quả là khắp đầu gối và vai của tôi nổi lên những vết phồng rộp đau đớn. Chứng viêm cuối cùng đã lan đến túi mật. Tôi bị mất ngủ vào ban đêm và thường xuyên bị chảy máu cam.

Tôi thử mọi cách có thể, nhưng dường như không có hiệu quả và tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Tôi phải giữ ấm để tránh làm xuất hiện các triệu chứng, vì vậy tôi luôn mặc thêm nhiều quần áo. Tôi mặc một chiếc quần tuyết dày vào mùa đông, còn mặc áo sơ mi dài tay và quần dài vào mùa hè. Bất cứ khi nào trời mưa, tôi phải sử dụng một miếng đệm quấn quanh đầu gối để giữ ấm.

Tôi cảm thấy ghen tị với những cô gái khác [khi thấy họ mặc] trang phục đầy màu sắc vào mùa nóng trong năm. Chẳng lẽ các thiếu nữ lại không muốn trông mình xinh đẹp hơn trong chiếc váy mùa hè sao? Nhưng thậm chí tôi còn không thể ở trong phòng có quạt mà không mặc áo khoác để bảo vệ vai, chứ đừng nói là mặc một chiếc váy.

Mùa hè năm 1989, một người bạn tốt đã mua tặng tôi một chiếc váy rất đẹp [nhân dịp cô ấy] đi nghỉ ở Bắc Kinh – Chiếc váy có màu và kiểu dáng mà tôi yêu thích, nó rất hợp với tôi. Tôi thích nó ngay lập tức, nhưng chỉ có thể mơ đến ngày mà bản thân có thể mặc.

Sau tám năm tôi có chiếc váy đó, một người hàng xóm nói với tôi về Pháp Luân Công và nói rằng môn tu luyện sẽ chữa lành bệnh viêm khớp của tôi. Cô khuyên tôi hãy bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện. Khi đọc, tôi đã bị cuốn hút bởi những nguyên lý thâm sâu trong đó.

Tôi luôn nghĩ rằng mình là một người tốt, nhưng tôi nhận thấy rằng mình đang còn cách rất xa tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi bắt đầu chú ý đề cao tâm tính của mình hơn và cố gắng làm một người tốt chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp.

Dần dần, tôi đã thay đổi – Tôi không còn nóng tính và bắt đầu quan tâm hơn đến người khác. Tôi không tranh cãi với người khác để chứng minh mình là “đúng” nữa. Bị ấn tượng, một thành viên trong gia đình nói: “Đại Pháp đã thay đổi con.”

Tôi tinh tấn đọc sách, luyện các bài công pháp và cảm thấy tốt hơn qua từng ngày. Chưa đầy một năm, chứng viêm khớp mà tôi phải chịu đựng trong 18 năm đã biến mất – Tôi không còn bị đau khớp nữa. Đó thực sự là một phép màu.

Mùa hè năm 1998, cuối cùng tôi đã có thể lấy chiếc váy xinh đẹp của mình ra khỏi móc và mặc nó lần đầu tiên. Kể từ đó, tôi đã nói với nhiều người câu chuyện về chiếc váy xinh đẹp của mình và rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/16/324135.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/27/155719.html

Đăng ngày 1-4-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share