Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Hoa ở Vương Quốc Anh
[MINH HUỆ 25-01-2016] Chồng tôi và tôi chuyển đến sống ở một ngôi làng nhỏ miền tây nam nước Anh vào tháng 1 năm 2006. Ngày Tất niên năm 2008, khi chúng tôi đang đi ở khu phố Tàu ở Luân Đôn thì gặp một phụ nữ người Hoa tốt bụng và rất phúc hậu. Bà ấy đã đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ tựa đề là “Cửu Bình” và khuyên tôi thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên quan của nó. Bà đã hỏi liệu tôi có muốn dùng tên giả để thoái Đảng không, nhưng tôi đã chọn dùng tên thật của mình. Tôi hỏi bà một số điều tôi băn khoăn. “Tôi muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cần phải làm gì?” tôi hỏi. Bà ấy đã viết địa chỉ đường link vn.minghui.org vào một tờ giấy nhỏ và đưa cho tôi. Bà dặn rằng khi về đến nhà, tôi có thể lên mạng và đọc tất cả tài liệu về Đại Pháp và những thông tin liên quan. Tôi tin rằng tôi đã nhận được một báu vật. “Cuối cùng mình cũng sắp tìm được lời giải cho những thắc mắc của bản thân rồi”. Tôi nghĩ đầy hy vọng.
Hạnh phúc tột cùng khi đắc Phật Pháp
Khi trở về nhà tôi bật máy tính lên và cuối cùng cũng thấy cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu đọc sách và vô cùng sửng sốt. Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được tầm quan trọng của quyển sách đối với cuộc đời và sự sinh tồn của mình. Tâm tôi reo lên: “Đây là Phật Pháp! Mỗi chữ đều viết về các nguyên lý của vũ trụ!” Vì thế tôi tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng với lòng thành kính và tôn trọng mới được tiếp sức. Tôi cẩn thận, tôn kính đọc từng chữ và không ngừng băn khoăn và thở dài: “ĐCSTQ mới tà ác làm sao! Nó đang dẫn chúng ta đến địa ngục. Có biết bao nhiêu người Trung Quốc vô tội, đáng thương sắp bị nó hủy hoại đây? Có bao nhiêu người đã bị nó hủy diệt?” Lúc đó, tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì cuối cùng cũng đắc Pháp. Ngay lập tức tôi đã tự hứa với bản thân sẽ toàn tâm tu luyện và thành kính với Đại Pháp.
Tôi đọc đi đọc lại Chuyển Pháp Luân và lần nào cũng đọc với sự tập trung cao độ. Tôi cũng xem Sư phụ hướng dẫn luyện công trên băng hình. Tôi tập theo tất cả những động tác của Sư phụ một cách cẩn thận, vì thế tôi có thể tự tập chuẩn xác năm bài công Pháp.
Sư phụ tịnh hóa cho tôi
Hoàn toàn hòa mình trong Pháp với toàn bộ tâm trí của mình, tôi cảm nhận được cơ thể mình trải qua những sự thay đổi lớn.
Một hôm, Sư phụ xuất hiện ở một không gian khác và loại bỏ hai khối nghiệp lớn khỏi cơ thể tôi, và ném chúng lên bức tường đá ở phía ngoài nhà tôi.
Tôi hỏi Sư phụ: “Thưa Sư phụ, liệu khối nghiệp đó có quay trở lại cơ thể của con không?” Ngài cho tôi hiểu rằng nếu những ý niệm và hành xử của tôi trở nên bất chính, khối nghiệp chắc chắn sẽ quay lại.
Việc đó khiến tôi nhận ra rằng tôi phải có trách nhiệm và đối đãi nghiêm túc với việc tu luyện của mình và cuộc đời của một đệ tử Đại Pháp. Tôi đặt công phu vào việc đề cao tâm tính và đảm bảo việc học Pháp và luyện công mỗi ngày.
Sư phụ tiếp tục tịnh hóa cho tôi. Triệu chứng vai đau cứng, u sơ cổ tử cung, bệnh trĩ, và những khối u ở cổ và vùng bụng bên phải của tôi đã sớm biến mất.
Đặc biệt là bệnh vẩy nến ở gan bàn chân trái của tôi đã khỏi. Năm 1995, tôi phát hiện ra có thứ gì đó bất thường và cứng ở gan bàn chân của mình. Nó rất ngứa. Tôi đã vô cùng lo lắng. Tôi tìm mọi cách để chữa trị nhưng đều vô ích.
Một người bạn học cũ của tôi là bác sỹ giỏi đã nói rằng: “Không có cách nào chữa trị được đâu. Khi cậu già, nó sẽ lan ra cả ngón chân nữa và toàn bộ gan bàn chân của cậu sẽ ngứa ngáy không chịu được.”
Ngay khi tôi bắt đầu ngồi đả tọa, Sư phụ đã chỉ ra nguồn gốc bệnh vảy nến của tôi. Tôi nhìn vào trong một cái hố sâu và tối, trong đó có những thứ gì đó đủ loại kích cỡ và hình dạng đang bò lổm ngổm. Chúng trông như những con giun đất, con đỉa và những con côn trùng màu đen kỳ dị.
Mặc dù chúng trông rất xấu xí và làm tôi cảm thấy buồn nôn, tôi đã không quá sợ hãi hoặc để tâm đến chúng. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ chúng.
Ngồi song bàn thật là khó vì chân tôi bị tê cứng lại. Ban đầu tôi thậm chí không thể ngồi đơn bàn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy ảnh rất nhiều học viên ngồi song bàn đả tọa, tôi đã nghĩ: “Nếu họ có thể làm được thì mình cũng có thể.” Vì vậy tôi đã cố gắng ngồi song bàn. Đó là một quá trình dài và đau đớn. Ban đầu tôi chỉ có thể ngồi 5 phút, 15 phút, rồi nửa tiếng và cuối cùng là một giờ đồng hồ.
Một hôm tôi nhìn xuống gan bàn chân trái của mình và chỗ bị vảy nến đã biến mất. Tôi vô cùng chấn động bởi huyền năng của Phật Pháp. Khi nghĩ đến sự từ bi của Sư phụ và những khó khăn to lớn mà Ngài phải gánh chịu để cứu chúng ta, nước mắt đã chảy dài trên má tôi.
Tu luyện tinh tấn dưới sự chăm sóc của Sư phụ.
Hàng ngày chồng và tôi làm việc từ sáng đến tối ở một ngôi làng. Chúng tôi làm lụng vất vả và rất bận rộn. Ban ngày tôi thường không có đủ thời gian để học Pháp.
Tôi tải những bài giảng của Sư phụ xuống và nghe Pháp vào ban ngày trong lúc làm việc. Khi trở về nhà vào buổi tối, tôi dành tất cả thời gian rảnh để luyện công và học Pháp thêm.
Chắc hẳn Sư phụ đã thấy tôi cố gắng tận tâm tu luyện như thế nào nên Ngài đã chăm sóc và liên tục khích lệ tôi.
Một lần khi tôi đang đả tọa, Sư phụ đã cho tôi nhìn thấy một Pháp Luân đang xoay chuyển rất chậm. Tuy nhiên, phần ở giữa Pháp Luân thì đứng yên. Vòng tròn nọ nối tiếp vòng tròn kia với ánh sáng xoay xung quanh nhau một cách có hệ thống. Vòng sáng càng xoáy ra ngoài thì nó xoay càng chậm. Sắc màu rất sáng và đẹp.
Tôi đọc hết tất cả kinh văn của Sư phụ và tiếp tục học Pháp chăm chỉ với lòng thành kính của mình. Tôi biết Sư phụ xuống đây để Chính Pháp và là đệ tử của Ngài, chúng ta cần phải tu luyện tinh tấn để có thể phản bổn quy chân. Chúng ta cũng cần trợ Sư cứu thêm nhiều sinh mệnh.
Đó là yêu cầu tối cao và là sứ mệnh thần thánh của chúng ta. Tôi biết mỗi một đệ tử Đại Pháp đều gánh vác trách nhiệm trọng yếu.
Tiếng Anh của tôi không tốt và tôi không biết lái xe, vì thế tôi không thể tự làm được điều gì. Tôi thường cảm thấy mình khá là bị động ở nhà và lo người chồng không tu luyện của mình sẽ phản đối việc tôi làm hạng mục Đại Pháp.
Ngày mà tôi bắt đầu in tài liệu Đại Pháp ở nhà, chồng tôi đã nghĩ rằng tôi làm chính trị. Anh đã vô cùng sợ hãi đến nỗi cả đêm lo lắng rồi phát ốm vào ngày hôm sau.
Để giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng anh và giúp anh hiểu thêm về Đại Pháp và biết được chân tướng của cuộc bức hại, tôi đã viết cho chồng một bức thư với ngôn từ rất rõ ràng dễ hiểu.
Kể từ đó, thái độ của chồng tôi bắt đầu thay đổi. Song, tôi biết anh vẫn lo cho tôi, vì thế tôi phải chính lại bản thân và môi trường bên ngoài.
Tâm tính tôi đã thay đổi và trở nên hòa đồng hơn. Tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người và tham gia các hoạt động từ thiện ở địa phương. Tôi cố gắng đảm bảo rằng mọi người xung quanh biết về Đại Pháp và rằng tôi là đệ tử Đại Pháp và đề nghị họ ký thỉnh nguyện phản đối việc thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc.
Đổi lại, tôi nhận được rất nhiều lời khen và ủng hộ của mọi người ở những khu lân cận. Chồng tôi đi đến đâu cũng luôn nghe thấy mọi người khen ngợi tôi. Điều này khiến anh rất vui sướng và tự hào. Đó là cách mà tôi đã chứng thực Pháp cho anh. Giờ đây tôi có thể thoải mái làm hạng mục Đại Pháp ở nhà.
Vượt quan nhờ tín Sư tín Pháp
Một hôm khi tôi đang đả tọa, vị Thần Từ bi trong bộ y phục màu trắng đột nhiên xuất hiện. Ngay lúc đó tôi cảm thấy rất vui sướng. Tôi nghĩ: “Thần Từ bi đến thăm mình.”
Bà vung bàn tay phải lên và một tia sáng trắng chiếu vào tôi. Bà ra hiệu cho tôi đi theo bà.
Tôi nghĩ có điều gì đó không ổn. “Mình là đệ tử Đại Pháp ở đây để trợ Sư Chính Pháp, để cứu độ chúng sinh. Sứ mệnh thần thánh của mình vẫn chưa hoàn thành. Sao mà mình có thể đi theo bà ấy được?”
Vị Thần Từ bi vẫn không đi.
Sư phụ đã giảng:
“Chư vị hãy chỉ quản việc ‘tu’, chỉ quản việc đồng hoá với Đại Pháp này, nghĩa là đừng quản chư vị là Phật, là Đạo, là Thần; chư vị đều cần phải đồng hoá với Đại Pháp của vũ trụ này thì mới có thể để chư vị trở về” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên tại Trường Xuân).
Sau đó tôi nghĩ: Trong Đại Pháp, tôi sẽ có thể tu luyện đến tầng thứ cao hơn cả ngài, Thần Từ bi ạ.
Ngay khi niệm đầu đó xuất hiện thì vị Thần đó cũng biến mất.
Một lần khác, khi đang đả tọa thì một cái đĩa nhỏ, màu đen xuất hiện và bay vòng vòng trước mặt tôi. Tôi biết rằng nó có ý định xấu, vì thế tôi chỉ ngồi yên và quan sát nó. Sau đó, một cái đĩa rất to màu ghi xuất hiện và làm tôi điếc tai bởi tiếng gầm rú ầm ầm. Một cột sáng trắng hình trụ đầy quyền năng phóng ra từ đáy chiếc đĩa và hút tôi bay lên không trung.
Tôi vẫn bất động và xuất niệm: Tôi là đệ tử Đại Pháp. Không ai dám bức hại tôi. Bức hại tôi là có tội.
Chiếc đĩa khổng lồ vẫn không thoái lui, vì thế tôi đã nhớ lại những câu khẩu quyết mà Sư phụ dạy chúng ta phát chính niệm. Nó vẫn không nhúc nhích.
Tôi ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm và cảm giác như không thể cầm cự thêm được nữa.
Ngay lúc đó, tôi nhớ ra và hét lên: “Xin Sư phụ, cứu con!” Chiếc đĩa đó đã biến mất mà không để lại vết tích.
Lần đó giúp tôi ngộ ra rằng tu luyện là việc nghiêm túc. Chúng ta cần phải tín Sư tín Pháp và luôn tiến bước vững vàng và kiên định. Sự từ bi vĩ đại và huyền năng vô bờ của Sư phụ có thể giúp các đệ tử Đại Pháp vượt qua bất cứ sóng gió nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/25/英国偏僻山村里的修炼人-322675.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/13/155561.html
Đăng ngày 16-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.