Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 4-2-2016] Tôi đã trải nghiệm một điều kỳ diệu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp: một chiếc đồng báo thức biết nói. Đó là một chiếc đồng hồ rất tận tâm và thậm chí nó còn biết cả tên của tôi.

Điều này thoạt nghe cũng có vẻ hơi lạ.

Trước khi bước vào tu luyện – tôi có một thói quen xấu là hay cuộn mình trên giường, ngay cả sau khi đã thức dậy. Thường thì điều này sẽ khiến tôi bị trễ làm và bỏ ăn sáng. Tuy vậy tôi cũng không nghĩ quá nhiều về nó; tôi nghĩ rằng đó chỉ là một thói quen.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cần phải đọc các sách Đại Pháp và luyện các bài công pháp, ngoài ra còn phải đi làm cả ngày. Điều này xác thực là rất khó khăn.

Tôi lên kế hoạch luyện bốn bài công pháp đầu tiên vào buổi tối và bài công pháp ngồi đả tọa vào sáng ngày hôm sau. Nhưng vì những thói quen xấu mà tôi thường ngủ quên và bỏ qua bài công pháp số năm.

Tôi bắt đầu có những giấc mơ, trong mơ tôi thấy mọi người đang đẩy hoặc đánh tôi, dường như họ có ý đánh thức tôi. Những lần khác, tôi nghe thấy âm thanh của cá gỗ (một nhạc cụ bằng gỗ dùng để gõ). Tôi biết Sư phụ đang muốn đánh thức tôi.

Tôi quyết định mua một chiếc đồng hồ báo thức, vì tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể tự dậy được mà phải để Sư phụ đánh thức vào lúc 5 giờ sáng mỗi ngày.

Lúc đầu, chiếc đồng hồ sẽ đổ chuông hoặc là chơi nhạc để gọi tôi dậy. Nhưng một ngày nọ, thay vì tiếng nhạc như thường lệ thì tôi lại nghe thấy ai đó kêu lớn tên mình: “Dậy đi, Tiểu Tuệ! Dậy đi, Tiểu Tuệ!”

Tôi đã ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng chiếc đồng hồ báo thức đang kêu lớn tên tôi và kể từ đó nó đã kêu thẳng tên tôi [thay vì đổ chuông].

Một ngày khác, do ngủ quá say nên tôi đã không nghe được tiếng đồng hồ báo thức của mình đổ chuông. Tuy nhiên, tôi đã giật mình thức giấc khi nghe có tiếng ai đó đang khóc và kêu lớn tên mình.

Tôi đã giật mình thức dậy và nghe tiếng đồng hồ báo thức của mình đang khóc. Tiếng của chiếc đồng hồ báo thức đã khàn đi sau khi gào khóc suốt 40 phút.

Tôi nói với nó rằng: “Ta xin lỗi vì đã khiến mi phải vất vả.” Tôi đã vô cùng xúc động.

Cũng có vài lần chiếc đồng báo thức kêu lên: “Thức dậy đi, đồ ngốc! Thức dậy đi, đồ ngốc!”

Tôi biết rằng Sư phụ đã sử dụng đồng hồ báo thức để giúp tôi trừ bỏ tính lười biếng.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, các cảnh sát từ đồn cảnh sát cùng các cán bộ địa phương thường đến nhà tôi để bắt tôi phải từ bỏ đức tin của mình. Tôi nói cho họ nghe về những lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp mỗi khi họ đến.

Người mẹ 85 tuổi của tôi luôn đề cập đến chiếc đồng hồ báo thức của tôi với những cảnh sát này. Bà nói: “Môn Pháp Luân Công này cực kỳ tốt! Tất cả bệnh tật của con gái tôi đã được chữa lành và nó không còn phải uống bất kỳ loại thuốc nào nữa. Và còn chiếc đồng báo thức của con tôi nữa. Nó rất kỳ diệu. Làm sao nó có thể nói và gọi tên của con gái tôi mỗi sáng? Đây là chuyện có thật. Nếu không tận mắt chứng kiến tôi có thể tin được sao?”

Mỗi lần như vậy họ đều không nói được lời nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/4/323417.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/11/155528.html

Đăng ngày28-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share