Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-12-2015] Kể từ ngày bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998, tôi đã bước trên con đường phản bổn quy chân.
Nhà của cha mẹ tôi ở vùng núi, bên những dòng suối trong veo và khung cảnh đẹp đẽ của miền quê. Nhưng từ khi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy mình thuộc về một nơi khác.
Cha tôi là một thầy bói, ông xem các lá số tử vi của người Trung Quốc rất giỏi. Ông đã từng kể cho tôi nghe câu chuyện của những người tu luyện. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã tin vào sự tồn tại của Phật Đạo Thần.
Cha tôi có một người bạn cũng là thầy bói có thể dự đoán chính xác tương lai. Một ngày, ông ấy nói với cha tôi rằng một vị Thần từ thiên quốc đã hạ xuống thế gian ở một vùng đất phía đông bắc của chúng tôi.
Năm đó tôi 12 tuổi và cảm thấy vô cùng thích thú.
“Thần thực sự có thể xuất hiện trong chúng ta ư?”
Kể từ đó, tôi có mong muốn mạnh mẽ được bước vào tu luyện. Tôi nghĩ: “Thật tuyệt vời nếu mình có thể tu luyện và đắc Phật quả!”
Tôi muốn tìm kiếm một ngôi chùa Phật giáo, nhưng vì nhiều lý do nên tôi không thể tìm được.
Tôi tiếp tục băn khoăn về ý nghĩa đời người và lý do tại sao chúng ta lại sống trên thế gian này, nhưng tôi không thể tìm được lời giải đáp.
Đắc Pháp
Một buổi sáng sớm, tôi nhìn thấy ánh sáng đỏ phát ra từ một chữ vạn chiếu về phía tôi từ một nơi rất xa. Không lâu sau, mọi thứ được bao phủ bởi màu đỏ thẫm.
Điều đó thật kỳ diệu, thật thiêng liêng. Tôi cảm thấy có điều tuyệt vời sắp xảy ra.
Ngày hôm sau, một vài người lạ tới làng chúng tôi. Tôi nhận ra một người phụ nữ trẻ mà tôi biết, do đó tôi tiến lại gần cô ấy.
“Các cô đang làm gì ở đây vậy ạ?”
Cô ấy nói: “Đây là những học viên Pháp Luân Công từ trên tỉnh đến. Họ đến đây để hướng dẫn chúng ta các bài công pháp của Pháp Luân Công. Cháu có muốn đi cùng không?”
Tôi đi theo đám đông tới điểm luyện công và thấy rất nhiều người ở đó. Tôi cảm thấy một trường năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Tôi đã bị chấn động.
Tôi hỏi một trong số những người lạ ấy: “Pháp Luân Công có thể giúp cháu tu luyện không?”
Ông ấy nói: “Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính.”
“Cháu thờ tượng Bồ Tát ở nhà. Cháu có thể tham gia tu luyện không?” Tôi muốn biết điều đó.
Ông ấy nói: “Ông cũng đã từng thờ tượng Bồ Tát ở nhà. Ông đã bỏ hết chúng rồi. Cháu cũng chỉ cần bỏ chúng đi là được.”
Tôi đã làm theo và tham gia cùng các học viên.
Hôm đó trời lạnh, nhưng khi tôi học và tập các bài công pháp, tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi lấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và bắt đầu đọc.
Khi mở cuốn sách và nhìn thấy ảnh của Sư phụ, tôi đột nhiên cảm thấy chua xót và cảm kích.
Từ sâu thẳm trong tâm tôi, một giọng nói vang lên: “Sư phụ! Cuối cùng Ngài đã đến! Con đã tìm Ngài rất lâu rồi! Nếu con không thể tìm được Ngài, con sẽ không thể trở về nhà!”
Ý nghĩa sâu sắc trong Pháp lý đơn giản của Sư phụ đã thức tỉnh chân ngã của tôi. Tôi biết đây là điều mình đã tìm kiếm trong suốt cả cuộc đời. Tôi đã tìm được đường trở về nhà!
Từ bài giảng thứ nhất đến bài giảng thứ chín, Sư phụ liên tục khai thị cho tôi về cách tu luyện! Tôi vô cùng vui mừng, cảm thấy mình vô cùng may mắn. Tôi kiên tín vào Đại Pháp và sẽ không bao giờ lạc đường. Tôi trân quý Đại Pháp hơn cả chính sinh mệnh mình. Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi.
Lần đầu tiên đả tọa, tôi ngồi ở tư thế song bàn trong toàn thời gian. Kể từ đó, dù có đau đớn thế nào, tôi vẫn nhắc nhở mình rằng: “Không phải mình đang tìm kiếm một pháp môn tu luyện sao? Bây giờ, mình tìm thấy rồi. Mình nhất định phải nhẫn.”
Sau ba tháng tu luyện, một màn hình tivi nhỏ đã xuất hiện trên trán tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã được khai mở công năng túc mệnh thông.
Lần đầu tiên đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản bắt đầu cuộc bức hại tàn bạo đối với Đại Pháp và các đệ tử. Tháng 10, các học viên ở làng tôi đã quyết định lên Bắc Kinh để phản đối.
Khoảng hơn 20 người chúng tôi đã đến nhà ga ở khu vực lân cận để mua vé. Cảnh sát quận ở đây đã bắt giữ chúng tôi và giam chúng tôi trong Trại tạm giam quận.
Trong trại tạm giam, chúng tôi bị ngược đãi một cách tàn bạo, bị chửi mắng và đánh đập. Một lần, họ bắt tôi đứng gập người 90 độ và đặt một chậu nước đầy lên lưng tôi.
Tôi bị giam trong nửa tháng và bị phạt 3.500 nhân dân tệ.
Chúng tôi không được phép về nhà cho tới khi chúng tôi tuyên bố sẽ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi giảng chân tướng cho phó trưởng ban và nói với ông ấy rằng Pháp Luân Công dạy người ta trở thành người tốt.
Cuối cùng ông ấy cũng minh bạch chân tướng đằng sau cuộc bức hại và trả tự do cho tôi.
Tôi biết đó là an bài của Sư phụ, Sư phụ luôn trông nom tôi.
Lần thứ hai lên Bắc Kinh chứng thực Đại Pháp
Tháng 12 năm 2000, một phó bí thư mới được bổ nhiệm tới làng chúng tôi. Bí thư mới yêu cầu tất cả học viên ký cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.
Các học viên chúng tôi bị răn đe rằng nếu chúng tôi không ký, các quan chức từ Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia khét tiếng sẽ đến và đưa chúng tôi đi, các chi phí phát sinh sẽ do chúng tôi chịu. Nếu chúng tôi không trả, tài sản và nhà của chúng tôi sẽ bị tịch thu.
Đây là một lời tống tiền thẳng thừng, do đó tôi quyết định rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lên Bắc Kinh phản đối.
Quảng trường Thiên An Môn được canh gác nghiêm ngặt. Khi tôi đi đến trung tâm Quảng trường, rất nhiều học sinh tình cờ đi ngang qua.
Tôi nghĩ: “Những đứa trẻ đáng yêu này đã bị ép buộc phải nghe những lời dối trá của tà Đảng. Mình phải giúp chúng biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”
Vì vậy tôi đã giương biểu ngữ Đại Pháp của tôi, giơ cao lên, và kêu gọi tất cả mọi người lắng nghe: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Sư phụ của Đại Pháp vô tội! Đảng đã nói dối!”
Cảnh sát Bắc Kinh bắt tôi và chuyển tôi đến cảnh sát địa phương, họ đã tiếp quản tôi và tống tôi vào trại tạm giam tỉnh, ở đó tôi đã tuyệt thực để phản đối việc bị giam giữ bất hợp pháp.
Sau đó, tôi bị đưa đến Trại lao động cưỡng bức Ngô Gia Bảo ở Phủ Thuận và bị tra tấn. Họ treo tôi lên cao, khiến tôi rúm người lại trong một thời gian rất dài và không cho tôi ngủ. Không sự ngược đãi nào có thể làm suy yếu được đức tin của tôi đối với Pháp Luân Công cũng như quyết tâm tu luyện của tôi.
Trong trại lao động, lính canh Quách Thắng Vĩ muốn tôi viết cam kết “chuyển hóa” bắt buộc, nhưng tôi đã không làm.
Ông ta hỏi liệu tôi có muốn nếm thử mùi vị của dùi cui điện không.
Tôi nói: “Tôi không phạm pháp. Tất cả những gì tôi làm là tu luyện Pháp Luân Công. Việc bắt giữ tôi là bất hợp pháp.”
Ông ta bật dùi cui điện lên. Những tia lửa điện tóe ra, kèm theo đó là âm thanh “tách tách” chói tai. Ông ta có ý đe dọa tôi, nhưng tôi không hề sợ hãi.
Tôi tự nhủ: “Mình tu luyện Pháp Luân Công và sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chiếc dùi cui điện kia không thể làm tổn hại mình được. Mình sẽ không sợ nó.”
Quách Thắng Vĩ bắt tôi đứng dựa vào tường và bắt đầu dùng dùi cui điện tra tấn tôi.
Tôi giữ một niệm: “Dù ông có dùng dùi cui điện tra tấn tôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ông có thể nhắm vào đầu, vào lưng hay bất cứ nơi nào trên thân thể tôi, tôi vẫn sẽ không cảm thấy vấn đề gì.”
Với một niệm đó, phép màu đã xảy ra. Quách sử dụng dùi cui điện để sốc tôi một lúc lâu. Tôi đã không di chuyển, không phản ứng lại. Tôi không cảm thấy gì cả. Cuối cùng, ông ta đã bỏ cuộc.
Tôi nói với ông ta: “Tôi không phạm pháp khi tu luyện Pháp Luân Công.”
Ông ta thú nhận: “Tôi biết tất cả học viên Pháp Luân Công đều là người tốt.”
Dần dần, ông ấy thay đổi quan niệm của bản thân về Pháp Luân Công và các học viên.
Sau đó, ông ấy không bao giờ tra tấn tôi nữa.
Tôi biết chính Sư phụ đã bảo hộ cho tôi và huyền năng của Đại Pháp đã bảo vệ tôi khỏi đau đớn.
Trong suốt những ngày đen tối trong trại lao động, một số học viên không có hiểu biết minh bạch về Đại Pháp đã không chịu nổi áp lực nặng nề của bức hại và đã bị “chuyển hóa”.
Những lính canh đã lợi dụng những học viên “bị chuyển hóa” này để ép buộc tôi chuyển hóa. Họ đã chỉ thị cho hàng chục học viên này thuyết phục tôi ký một biên bản “chuyển hóa” viết tay. Tôi đã chống cự họ bằng tất cả sức lực của mình. Vì vậy tất cả bọn họ đè tôi xuống sàn gạch và đánh tôi. Một người túm lấy tóc tôi và đập đầu tôi xuống sàn hết lần này tới lần khác.
Sau một lúc lâu, cuối cùng họ đã từ bỏ.
Tôi không thể nhớ nổi việc đó kéo dài trong bao lâu, nhưng điều kỳ lạ là tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Thực tế, đầu của tôi không bị bầm tím, cũng không bị sưng. Quả thực, tôi dường như tỉnh táo hơn nhiều.
Đó chính là huyền năng kỳ diệu của Đại Pháp.
Một vài lần vào tháng 12 năm 2000, giày của tôi bị rách, vì vậy tôi đã hỏi xin kim và chỉ để khâu giày. Chiếc kim đã bị gãy.
Lính canh Thạch Thanh Vân nói đó không phải là điềm lành.
Tôi nói với cô ấy: “Điều này có nghĩa là: Thà bị gãy còn hơn bị bẻ cong.”
Tôi tự nhủ: “Chân-Thiện-Nhẫn luôn luôn huyền diệu và vĩ đại nhất.”
Thạch Thanh Vân bị chính niệm mạnh mẽ của tôi ảnh hưởng nên đã không đối xử ngạo mạn với tôi như trước nữa.
Tháng 4 năm 2001, lính canh Trần Lăng Hoa đưa hàng chục học viên “bị chuyển hóa” dụ tôi đến một nhà kho. Họ túm lấy cánh tay tôi, đè tôi xuống tư thế đại bàng sải cánh và bắt đầu đánh tôi liên tiếp bằng các thanh gỗ cứng làm sàn nhà.
Việc đánh đập đó diễn ra hơn bốn giờ đồng hồ, từ 8 giờ sáng cho đến tận trưa. Các bộ phận trên cơ thể tôi bị đánh thâm tím và sưng phù, cả đầu và mặt cũng vậy. Mắt tôi hầu như không nhìn thấy gì.
Điều kỳ lạ là, tôi không thấy đau một chút nào. Tôi biết đó chính là sự bảo hộ từ bi của Sư phụ đã giúp tôi không bị thương.
Đại Pháp thật tuyệt vời!
Sau khi tôi tuyệt thực trong vòng hơn 40 ngày để phản đối bức hại, Trại lao động cưỡng bức lo sợ sẽ phải gánh chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra nên đã liên lạc với gia đình để đưa tôi về nhà.
Khi em gái tôi đến, cô thấy tôi trong tình trạng vô cùng tồi tệ. Tôi bị tra tấn tàn bạo đến nỗi cơ thể bị biến dạng. Đầu và mặt tôi bị sưng phù lên, mắt tôi chỉ còn là một khe nhỏ, tôi thậm chí không thể nhìn được.
Những điều kỳ diệu ở Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia khét tiếng
Năm 2008, cảnh sát Lý Đào và Vương Đông từ Sở cảnh sát tỉnh đã bắt giữ và đưa tôi về đồn. Từ đó, họ chuyển tôi tới trại tạm giam Nam Câu và sau đó là tới Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia khét tiếng.
Tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối bức hại. Họ sử dụng một dụng cụ đặc biệt để cạy miệng và bức thực tôi mà không cần quan tâm tôi có kịp nuốt hay không. Họ cũng dùng một chiếc muỗng để khuấy đồ ăn trong miệng tôi.
Lúc tôi nghẹt thở, họ dùng một chiếc giẻ bẩn quấn quanh mặt tôi, bịt miệng và mũi tôi thật chặt.
Tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc tôi còn một chút tỉnh táo cuối cùng: “Xin Sư phụ hãy cứu con!”
Cuối cùng khi tỉnh lại, tôi vẫn bảo trì chính niệm của mình. Tôi nghĩ: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt”.
Tôi ngồi dậy và nhận ra mình đang ở trong một chiếc xe đỗ trước một bệnh viện.
Có người hỏi tôi có thể đi lại được không. Tôi trả lời: “Có!”
Câu trả lời của tôi đã khiến họ bị sốc và chỉ biết im lặng. Tất cả họ quan sát khi tôi bước ra khỏi xe và tự đi bộ vào trong bệnh viện, ở đó tôi được chụp X-quang ngực. Tất cả mọi thứ đều ổn.
Giám đốc bệnh viện vẫn không tin. Ông ta lo sợ rằng ông sẽ phải gánh trách nhiệm nếu sau đó tôi chết, do đó, trước khi thả tôi, ông đã yêu cầu đội trưởng ở Mã Tam Gia ký cam kết rằng trại lao động sẽ gánh tất cả trách nhiệm nếu tôi có xảy ra việc gì không mong muốn.
Tôi biết mình đã chết. Đó là huyền năng của Sư phụ từ bi đã giúp tôi sống lại.
Khi tôi bị áp giải về trại lao động cưỡng bức, một cảnh sát nam đã khoe khoang: “Nghị lực của anh thực sự mạnh mẽ, nhưng chúng tôi có nhiều cách để tiêu trừ sức mạnh ấy.”
Tôi nói với anh ta: “Những gì anh nói không được tính.”
Tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau một hồi, tất cả bọn họ đều rời đi.
Một nữ cảnh sát quay trở lại. Cô ta nói với tôi: “Anh thực sự vừa trở về từ cõi chết đó.”
Trại lao động kiểm tra tôi một lần nữa và tất cả mọi thứ đều bình thường. Tất cả bọn họ đều chứng kiến và cảm nhận huyền năng và sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Một vài cảnh sát tốt bụng hơn đã không thể kìm nén được sự ngưỡng mộ của họ. Tôi tận dụng cơ hội này giảng thanh chân tướng cho họ. Một số người đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.
Mùa đông năm 2009, cảnh sát Bành Đào gọi tôi vào một căn phòng. Anh ta cao hơn 1,8m và bàn chân của anh ta rất to.
Anh ta giơ một bàn chân lên và đạp thẳng vào ngực tôi. Tôi bay lên không trung và ngã vào bức tường đối diện, trước khi trượt xuống sàn nhà.
Tôi nghĩ: “Mình tu luyện Pháp Luân Công. Mình có Sư phụ. Mình có Đại Pháp. Mình rất ổn. Mình không sợ.”
Tôi tự đứng dậy và trở lại nơi tôi đứng lúc trước. Anh ta lại giơ bàn chân lên và đá một cái nữa vào ngực tôi.
Cũng như lần đầu tiên, tôi bay lên không trung, đập vào bức tường đối diện, và trượt dài trên sàn nhà.
Bành Đào đã đá tôi tất cả bốn lần. Tôi chỉ cao khoảng 1,5m và nặng khoảng 41kg. Điều kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy đau một chút nào và không bị thương ở đâu.
Tôi biết Sư phụ và Đại Pháp đã bảo hộ cho tôi hết lần này tới lần khác.
Đại Pháp thật kỳ diệu! Sư phụ thật từ bi!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/10/319615.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/15/154803.html
Đăng ngày 18-02-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.