Bài viết theo lời kể của học viên Đổng Long

[MINH HUỆ 25-12-2015] Sáng sớm ngày 24 tháng 11, tôi lái xe đưa đồng tu đi lắp đặt thiết bị thu tín hiệu của Đài truyền hình Tân Đường Nhân, khi quay trở về nhân tiện lấy về mấy tờ lịch chân tướng treo tường mà đồng tu làm. Mấy ngày hôm đó thời tiết xấu, lác đác có mưa và thi thoảng có tuyết rơi, đường rất trơn. Cơ thể tôi cũng rất khó chịu, bị đau lưng kéo dài, hơn nữa còn lên cơn đau dữ dội, hai ngày gần đây còn đi tiểu ra máu. Tôi biết chúng hết thảy đều là giả tướng, cũng không ngừng hướng nội tìm, thanh trừ sự bức hại của tà ác, những vẫn không thấy có tác dụng gì. Khi tôi đến nhà một đồng tu, tôi gặp một đồng tu khác cũng đang ở đó, hai người họ đều nói sắc mặt tôi không tốt, đồng thời chia sẻ và khích lệ tôi hướng nội tìm và gia cường chính niệm.

Trên đường quay trở về, do đường trơn nên xe của tôi phải đi rất chậm, khi cách nhà khoảng mười dặm thì đột nhiên một chiếc xe van xuất hiện ngay phía trước mũi xe, cách xe của tôi chỉ khoảng vài mét, trước đó tôi không hề nhìn thấy chiếc xe này, tôi hốt hoảng luống cuống đạp phanh, nhưng do đường trơn, phanh không ăn, xe lại lao về trước nhanh hơn, việc đâm vào đuôi chiếc xe van đó là không thể tránh khỏi. Tôi vội vàng bẻ lái rẽ sang đường bên cạnh, vừa mới tránh được chiếc xe van kia, thì bên đường lại có một người đang đi xe đạp ở phía trước, khoảng trống ở hai bên của chiếc xe đạp thì xe hơi của tôi tuyệt nhiên không thể nào đi lọt được, phải làm sao đây? Tôi không thể đâm vào người ta được, liền rẽ sang con mương dọc đường để đi, hai bên bờ mương đều làm bằng xi măng.

Khi thấy rằng một tai nạn khiến thiệt hại cả về xe và người là không thể nào tránh khỏi, đầu não tôi trở nên trống rỗng, tôi nhắm chặt mắt lại còn sự việc thích ra sao thì ra. Khi mở mắt ra, tôi thấy chiếc xe của mình đã ở phía bên kia của chiếc xe van và chiếc xe đạp đó một cách thần kỳ, lúc đó tôi băn khoăn không hiểu tại sao tôi lại vượt qua chỗ đó mà không hề đụng vào họ, không rõ là họ có khiếp sợ không?

Tôi liền quay đầu lại xem thì thấy rằng họ chẳng có phản ứng gì, như thể không hề có chuyện gì vừa xảy ra vậy. Tôi lập tức nhận thức ra rằng là Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu đệ tử rồi, Sư tôn thấy niệm đầu của tôi chính, rằng tôi thà bỏ mạng còn hơn đụng vào người khác, nên Ngài đã giúp tôi hóa giải sự cố này, tôi không kìm được nước mắt, lòng cảm ân không ngôn từ nào có thể biểu đạt được.

Sự việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, về đến nhà tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Tôi dâng hương trước Pháp tượng của Sư tôn, quỳ gối khấu đầu trước Pháp tượng cảm tạ ơn cứu mạng của Sư tôn, hai dòng nước mắt cảm kích cứ tuôn trào mãi không thôi, tôi nhận ra rằng chỉ cần chúng ta chân tu, thì Sư phụ luôn luôn ở bên chúng ta từng thời từng khắc.

Càng thần kỳ hơn nữa là sau khi sự cố này qua đi, chứng bệnh đau lưng và đi tiểu ra máu cùng chứng tắc ruột của tôi hết thảy đều không cánh mà bay. Con xin cảm tạ Sư tôn! Khấu đầu cảm tạ ơn cứu mạng của Sư tôn! Đệ tử chỉ có thể tinh tấn, làm tốt ba việc cứu thật nhiều người, bước đi thật tốt trên con đường tu luyện tối hậu mà Sư phụ đã an bài cho đệ tử.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/12/25/320943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/17/154836.html

Đăng ngày 06-03-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share