Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 30-11-2015] Buổi tối ngày 26 tháng 12 năm 2014, tôi tới nhà một đồng tu để làm biểu ngữ giảng chân tướng. Khi tôi băng qua đường, một chiếc xe ôtô đã đâm vào tôi. Tôi ngã xuống đất và bất tỉnh ngay lập tức. Một nhân chứng sống gần đó tình cờ quen biết gia đình tôi và đã chạy đi báo tin cho chồng của tôi.

Chồng tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh đến và trông thấy tôi nằm trong một vũng máu. Trong những người chứng kiến không ai tin rằng tôi có thể sống sót.

Sau khi được chuyển tới bệnh viện, khám nghiệm cho thấy tôi bị nhiều tổn thương nghiêm trọng: cả hai chân của tôi đã bị gãy làm ba khúc, những đoạn xương này kêu lọc cọc ở bên trong; xương chậu, vai, và cột sống của tôi bị rạn, xương sườn của tôi bị gãy; hai ngón tay của tôi bị gãy; và xương cổ của tôi cũng bị gãy làm hai. Tôi bị hôn mê trong 9 ngày liền.

Khi tỉnh lại, tôi lập tức yêu cầu được về nhà. Con trai tôi khuyên tôi ở lại bệnh viện. Tôi nói với nó rằng “Mẹ có Sư phụ quản, vì vậy mẹ sẽ khỏe lại thôi.” Các bác sĩ nói rằng tôi có thể chết hoặc trở thành người thực vật nếu tôi không được làm phẫu thuật vùng xương cổ. Gia đình tôi được khuyên đưa tôi đến Bắc Kinh để làm phẫu thuật vì bệnh viện địa phương không được trang bị tốt.

Tôi đã trở về nhà sau 13 ngày trong bệnh viện. Vừa về đến nhà, tôi nhờ người thân giúp tôi tháo giá đỡ ra khỏi cổ. Ba ngày sau, tôi nhờ họ tháo 2 thiết bị kéo dãn nặng tổng cộng 200 kg quanh mắt cá chân của tôi. Vào ngày thứ năm, tôi bắt đầu ra khỏi giường để đi vệ sinh. Một tháng sau, tôi có thể bước ra cửa với sợ trợ giúp của một chiếc ghế đẩu.

Anh trai tôi khuyên tôi làm khung cố định chân của tôi lại để xương bị gãy mau lành, còn chồng tôi muốn mua cho tôi một cái nạng. Tôi nói: “Không, em không cần đến phương pháp chữa trị của người thường”. “Em có Sư phụ quản.”

Trong giai đoạn khó khăn này, tôi cố gắng luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp nhiều nhất có thể. Khi còn ở trên giường bệnh trong bệnh viện, tôi cố gắng luyện các động tác của bài công pháp số một, hai, và ba. Sau khi các thiết bị ở chân được tháo ra, tôi nhờ người thân giúp tôi ngồi dậy; dựa lưng vào một tấm nệm, tôi cố gắng luyện bài công pháp số bốn. Cơn đau khi đó thật khó mà diễn tả được, thậm chí tôi còn gặp khó khăn để chắp hai tay lại trong thế “Hợp thập”.

Vào ngày thứ 25, tôi đứng dậy và luyện công. Một cách khó khăn, tôi phải dựa vào giường để đỡ cơ thể của mình, và quần áo của tôi ướt sũng mồ hôi sau mỗi bài tập. Ở bài công pháp số bốn, do không thể gập đầu gối của mình lại, nên tôi ngồi trên một cái ghế đẩu để thực hiện các động tác. Một tuần sau, tôi có thể đứng và luyện bài công pháp số bốn.

Một tháng sau vụ tai nạn, tôi bắt đầu thử luyện bài công pháp số năm, đả tọa. Cả hai ống chân của tôi đã bị gãy, một phần xương còn lồi ra bên ngoài da. Tôi kéo chân trái lên đùi còn chân phải duỗi thẳng. Năm ngày sau, tôi nghĩ tôi sẽ thử kéo chân phải lên. Tôi đã thành công và có thể ngồi đơn bàn. Sau 10 ngày ngồi trong tư thế này, một học viên tới thăm tôi và hỏi liệu tôi có thể ngồi trong thế song bàn. Sau khi cô ấy rời đi, tôi đã thử kéo chân trái của tôi gần hơn từng chút từng chút một, cuối cùng đặt nó hoàn toàn lên trên chân phải. Một lần nữa tôi lại thành công.

Kế tiếp tôi cần phải phát chính niệm. Tôi đã ngồi song bàn và phát chính niệm trong 15 phút, và cảm thấy rất tốt khi kết thúc. Vì vậy, tôi tiếp tục phát chính niệm thêm 15 phút, rồi lại 15 phút tiếp theo. Tôi dùng một chiếc nệm ở phía lưng và một chiếc gối ở trên ngực để đỡ cơ thể. Mặc dù đau đớn, nhưng cuối cùng, tôi đã thành công khi vẫn ngồi trong thế song bàn. Kể từ đó, tôi thường ngồi trong tư thế này trong thời gian kéo dài tới một tiếng rưỡi mỗi lần.

Vì hàng ngày phải nằm trên giường, tôi đã khóc và cầu xin: “Sư phụ, xin hãy giúp con đứng dậy. Con muốn bước ra để cứu người. Làm sao con có thể cứu người nếu cứ phải nằm cả ngày ở trên giường?”

Hai tháng sau vụ tai nạn, tôi đã cố gắng bước đi mà không có sự giúp đỡ. Tôi ngã xuống và nằm bẹp trên sàn phòng khách. Tôi không đau nhưng lại không thể đứng dậy được. Một vài học viên đang ở thăm tôi đã giúp đỡ tôi. Sau lần thất bại đó, tôi đã tập đi mỗi ngày. Mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy được sự tiến bộ của mình.

Bằng cách sử dụng xe ba bánh của các đồng tu khác, tôi bắt đầu đi ra ngoài. Tôi thực hiện các chuyến đi mỗi ngày để truyền rộng sự thật về Pháp Luân Công và khuyên mọi người thoái xuất Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một ngày nọ, hai tháng rưỡi sau vụ tai nạn, chồng của tôi, chị của tôi và tôi đi tới một hội chợ địa phương. Tôi vẫn ngồi trên xe ba bánh của chồng tôi, còn anh ấy và chị của tôi đi các hướng khác nhau để phân phát tờ rơi. Chỉ trong vòng vài phút, một người bán hàng gần đó đã đồng ý thoái đảng. Trong lúc ngồi trên xe, tôi nói chuyện với người qua đường và trao cho họ những chiếc đĩa DVD Thần Vận.

Trong thời gian ngắn, tôi đã giúp được hơn 20 người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi chị của tôi quay trở lại, chị ấy rất ngạc nhiên khi chỉ trong thời gian ngắn tôi đã giúp được nhiều người đến vậy mà không cần di chuyển. Cũng trong thời gian đó, chị của tôi chỉ giúp được năm người thoái đảng. Cả hai chúng tôi đều biết đó là một kỳ tích.

Anh của tôi cũng là một học viên. Lúc tôi còn trong bệnh viện, anh đã gọi con trai tôi và vợ của nó, con gái và con rể của tôi lại và nói với chúng rằng chúng không được lợi dụng vụ tai nạn để đòi tiền người tài xế đã đâm vào tôi. Anh nói: “Các cháu sẽ không thể hình dung được điều các cháu mất là gì nếu các cháu đòi tiền của người khác như vậy.” Các con của tôi và vợ/chồng của chúng đều đồng ý sẽ không yêu cầu tiền bồi thường từ người lái xe và gia đình của anh.

Khi tôi yêu cầu rời khỏi bệnh viện, tôi đã nói với người tài xế: “Tôi sẽ rời khỏi đây. Nếu tôi ở lại lâu hơn, anh sẽ phải trả rất nhiều tiền. Nó có thể lên tới hàng trăm ngàn nhân dân tệ.” Người tài xế lo lắng và nói với tôi rằng tôi chưa đủ điều kiện để xuất viện. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ khỏe lại, và rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.

Tôi nằm viện tổng cộng 13 ngày. Gia đình người tài xế chi trả tiền viện phí và tiền thuốc. Chúng tôi không yêu cầu thêm bất kỳ khoản tiền nào và cũng không nói với họ về các khoản chi phí khác. Họ rất cảm kích, nhưng tôi bảo họ rằng người họ cần cảm ơn là Sư phụ Lý Hồng Chí. Họ cũng đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Giờ đây, tôi đã hồi phục hoàn toàn. Hai chân của tôi trước đây bị gãy và xương xuyên ra bên ngoài da thì nay nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra. Tôi thường đi bộ 5 dặm mỗi ngày để giảng chân tướng.

Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ. Sư phụ đã ban cho tôi quá nhiều. Tôi thực sự cảm ơn những đồng tu tri kỉ đã giúp đỡ tôi trong thời gian tôi gặp khổ nạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/30/319655.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/28/154264.html

Đăng ngày 5-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share