Bài viết của một học viên tại Tứ Xuyên
[MINH HUỆ 11-1-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2000. Nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các học viên khác mà tôi đã có thể đi đến hôm nay, từ tận đáy lòng tôi luôn cảm tạ Sư phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài.
Tôi đã vô cùng may mắn khi đắc Pháp
Khi Pháp Luân Công bị cấm ở Trung Quốc ngày 20 tháng 7 năm 1999, lúc ấy tôi vẫn chưa tu luyện, nhưng tôi đã tự gây rắc rối cho mình khi nói rằng: “Đảng Cộng sản đang đố kỵ với Pháp Luân Công vì sự phát triển phổ biến của Pháp Luân Công. Pháp Luân Công rất tốt, và do đó nên được phép luyện tập.”
Giám đốc của tôi cho rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công nên đã hỏi tôi. Tôi nói với ông ấy rằng có thể tôi sẽ luyện Pháp Luân Công sau khi nghỉ hưu. Thực tế chứng minh rằng các cuộc vận động chính trị như Đại Cách mạng Văn hóa tàn khốc thường là sai lầm.
Sau đó tôi thường xuyên gặp các học viên. Họ nói với tôi về sự tốt đẹp của việc môn tu luyện và cách thức tuyệt vời mà nó giúp cải thiện sức khỏe con người. Điều này đã tạo cho tôi động lực để tu luyện bởi lúc đó tôi chuẩn bị phải phẫu thuật sỏi mật. Tôi đã bị hành hạ bởi nhiều chứng bệnh, có thể kể tên như rối loạn tiêu hóa mãn tính, bệnh thận, đau cổ, đau vai, thoát vị đĩa đệm ở lưng.
Vào đêm hôm đó, tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và đã ngủ rất ngon. Trong vòng hai tháng sau khi bắt đầu tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Ngoại hình của tôi được cải thiện và cảm giác cơ thể nhẹ nhàng. Tôi đã không phải uống bất kỳ một viên thuốc nào trong suốt 15 năm qua. Tôi nhìn trẻ hơn. Tôi thực sự cảm ơn Sư phụ vì đã cứu độ tôi.
Do bản thân đạt được nhiều lợi ích từ việc tu luyện nên tôi mong muốn những người khác cũng được hưởng Phật ân hạo đãng của Sư phụ. Tôi đã tham gia giảng chân tướng cùng với các học viên khác, bước ra để nói cho mọi người về pháp môn tu luyện cũng như cuộc bức hại.
Tôi luôn nhớ lời giảng của Sư phụ:
“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội II, Giảng Pháp tại Pháp hội tại Boston năm 2002)
Một người mua hàng hơn 60 tuổi
Một ngày, tôi gặp một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi đang xách một túi gạo. Tôi đã hỏi ông về giá gạo. Chúng tôi bàn luận về những sản phẩm giả mạo đang lưu hành trên thị trường; từ rượu giả cho tới sữa công thức trẻ em giả, gạo cũng giả. Ông trò chuyện cùng với tôi, vì vậy tôi đã nói thêm về việc đạo đức xuống cấp và về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã nói với ông về các khía cạnh hết sức đáng ngờ của vụ tự thiêu và điều đó đã minh chứng rõ ràng rằng toàn bộ vụ việc đã được dàn dựng.
Ông ấy đã đồng ý với những luận điểm của tôi, vì thế tôi đã khuyên ông ấy nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên quan của nó để đảm bảo cho chính sự an toàn của mình. Ông đã đồng ý.
Hội trưởng một hội phụ nữ
Một lần khi tôi qua khu chợ trong vùng, chiếc giỏ của một người phụ nữ đã cào sượt qua người tôi. Tôi đã nói đùa một cách thân thiện với bà: “Bà có lẽ đã làm thương cháu rồi. Nếu cháu đến bệnh viện chụp cắt lớp CT thì chắc bà phải trả tới 400 nhân dân tệ chi phí đấy ạ.”
Chúng tôi nói về việc thanh toán chi phí cho các hóa đơn bệnh viện đắt đỏ thế nào. Tôi đã kể cho bà nghe một câu chuyện của một người phụ nữ, mọi bệnh tật của bà đã khỏi không lâu sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà trước đó ngay cả các liệu pháp y tế điều trị đắt đỏ mà bà đã từng thử đều thất bại. Tôi nói với bà rằng Pháp Luân Công đã phát triển rộng khắp trước khi cuộc bức hại bắt đầu.
Thông qua cuộc trò chuyện, tôi biết rằng bà là hội trưởng của một hội phụ nữ trong làng nơi bà ở, và tôi muốn gạt bỏ hẳn khỏi đầu bà những tư tưởng của chủ nghĩa vô thần. Tôi nói với bà rằng có nhiều quan chức cao cấp của ĐCSTQ vẫn thường đi chùa lễ bái nhưng họ đã bắt những người khác không được tin vào Thần Phật.
Tôi nói với bà rằng dù mới gặp gỡ bà, nhưng tôi thực sự mong bà có một cuộc sống tốt đẹp. Tôi hy vọng rằng bà sẽ thoái xuất khỏi ĐCSTQ để đảm bảo an toàn cho mình. Bà đã đồng ý và đã biểu đạt thái độ của mình.
Hai sinh viên y khoa
Tôi đã gặp hai sinh viên y khoa tại một công viên và cố gắng nói với họ về cuộc bức hại. Họ nói với tôi rằng họ không tin điều đó. Tôi thấy ngay mình cần phải điều chỉnh cách thức của mình để cảm hóa tâm hồn của họ.
Tôi đã nói với họ rằng những người có niềm tin vào Thần và Phật sẽ đắc phúc báo. Tôi kể cho họ nghe về câu chuyện tôi đã hồi phục sức khỏe của mình như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và làm sao mà tôi có thể giữ gìn sức khỏe mà không cần phải dùng thuốc trong suốt 15 năm qua. Họ đã rất ấn tượng.
Tôi khuyên họ phải quý trọng cuộc sống của mình, và rằng nếu tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thì sẽ mang tới phúc báo cho họ. Thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó sẽ giúp họ an toàn trước tai họa. Cả hai đều đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên.
Khi tôi giảng chân tướng và đồng hóa phù hợp với Pháp, Sư phụ sẽ dẫn dắt mọi người đến với tôi. Tôi sẽ có đủ trí huệ và tìm ra cách tốt nhất để giảng chân tướng.
Tôi sẽ tiếp tục tĩnh tâm học Pháp và luôn luôn hướng nội để có thể tu luyện được tốt và cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/27/320894.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/11/154753.html
Đăng ngày 30-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.