Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2015] Tôi năm nay 63 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi vô cùng tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và luôn cố gắng hết sức để làm ba việc. Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm của mình khi cứu độ chúng sinh.

Tôi đã nghe từ các đồng tu khác rằng hai ngôi làng hẻo lánh gần thành phố không có bất kì học viên Pháp Luân Đại Pháp nào. Điều đó có nghĩa rằng người dân ở đó không biết nhiều về Pháp Luân Công, và một số người còn có thái độ tiêu cực về Đại Pháp. Tôi quyết định tới đó để giảng chân tướng cho người dân.

Lúc đầu, tôi muốn đến đó với một đồng tu khác, nhưng anh ấy nghĩ rằng quá xa và rất khó để đến đó. Tôi hiểu rằng Sư phụ muốn tôi bài trừ chấp trước phụ thuộc vào người khác, vì vậy tôi đã chuẩn bị một số tài liệu và tự mình đến đó.

“Có cho vàng anh cũng đừng gỡ các tấm áp phích xuống”

Khi tôi tới đó, tôi đã phát một số các quyển sách nhỏ tới trước bệ cửa, và sau đó dán các tờ áp phích lên tường, lên cột điện ở các khu vực công cộng. Tôi đã dán chúng suốt ngày.

Ở một số ngôi làng, một số người được giao nhiệm vụ gỡ bỏ thông tin về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Ngay khi vừa đi khỏi chỗ tấm áp phích mà tôi vừa dán lên tường, tôi thấy có người gỡ nó xuống. Tôi nói với anh ấy: “Tại sao anh lại gỡ đi thông tin mà có thể cứu anh vậy? Anh thực sự không nên làm thế.”

Anh ấy nói rằng: “Bí thư đảng của làng bảo tôi làm thế. Đây giống như công việc tình nguyện.” Tôi nói: “Ông ấy có cho anh vàng thì anh cũng không nên làm vậy. Anh không thể mua cuộc sống của mình bằng tiền được.” Tôi đã nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Công, và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác, và những sự thật về cuộc bức hại. Anh ấy hiểu ra, và nói rằng sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.

Suốt vài năm qua, tôi đã phát tài liệu tới hầu hết các hộ gia đình ở hai ngôi làng này, điều này đã giúp tôi có thể giảng chân tướng trực diện với họ, và giúp họ thoái đảng.

“Tôi đang phân phát một điều quý giá”

Gần đây, một đồng tu khác đã cùng tôi giảng chân tướng ở hai khu làng này. Chúng tôi bắt đầu từ ngôi làng xa hơn và nói với bất kì ai chúng tôi gặp. Nếu họ hiểu và đồng ý thoái đảng, chúng tôi tặng họ một bùa hộ mệnh, một cuốn sách nhỏ đầy đủ thông tin hơn, và một đĩa DVD Thần Vận. Nếu họ vẫn không hiểu đầy đủ, chúng tôi chỉ đưa cho họ một tấm bùa hộ mệnh và một đĩa DVD Thần Vận.

Có rất ít người ra khỏi nhà và đang là mùa đông, vì vậy chúng tôi gõ cửa từng nhà và mang theo những tấm lịch để bàn để giảng chân tướng. Khi chúng tôi gõ cửa, hầu hết mọi người sẽ hỏi: “Ai đó?” Tôi đáp: ”Tôi đây. Tôi đang phân phát một điều quý giá cho bạn.” Hầu hết người dân ở vùng nông thôn vẫn tin vào thần linh, và họ nhanh chóng mở cửa để đón chào chúng tôi.

Tôi thường sẽ nói giống như thế này: “Dì à, gần đến năm mới rồi. Đây là một tấm lịch dành cho dì. Cháu hy vọng cuốn lịch này sẽ mang đến cho dì và gia đình điều tốt lành!” Hầu hết mọi người đều vui vẻ đón nhận. Tôi tiếp tục nói: “Cháu có thể nói rằng dì và gia đình dì đều là những người tốt bụng. Dì có biết về việc thoái ĐCSTQ không?” Hầu hết mọi người không biết gì về điều đó, và hỏi về nó.

Tôi giải thích: “Thoái ĐCSTQ có nghĩa là thoái xuất khỏi đảng, đoàn thanh niên và đội thiếu niên. ĐCSTQ tham nhũng, và các quan chức không quan tâm gì đến người dân. Tất cả những gì họ làm là giết người. Các vị thần đang nổi giận với những hành vi đó và sẽ sớm tiêu diệt nó. Nhưng rất nhiều người đã gia nhập đảng“.

“Để không phải chịu chung số phận với nó, Thần đã vẽ ra một đường và ban cho chúng ta một cơ hội. Những ai thoái đảng thì ở trên phía an toàn của đường này. Những ai không thoái đảng thì ở bên phía còn lại, và phải chịu chung số phận với nó. Bạn không cần bỏ ra bất kì số tiền nào, nhưng thoái Đảng sẽ cứu sống bạn.” Sau đó hầu hết mọi người đồng ý thoái đảng.

Nhiều người vô cùng cảm ơn chúng tôi, và một số thậm chí còn mời chúng tôi ở lại ăn cơm, nhưng chúng tôi luôn tiếp tục tới hộ gia đình bên cạnh.

“Xin hãy đến thường xuyên”

Tại một ngôi nhà, tôi đã nói với một người đàn ông ra mở cửa rằng: “Chúng tôi mang đến cho anh một điều quý giá. Gần đến năm mới rồi. Đây là một cuốn lịch. Anh đã nghe về việc thoái đảng bao giờ chưa?” Anh ấy ngay lập tức nổi giận và nói: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi là bí thư đảng của ngôi làng này. Sao anh dám nói với tôi về điều này!”.

Tôi nói: “Anh chính là người mà tôi đang tìm. Cuộc sống của anh chắc chắn là đã rất hạnh phúc khi trở thành một quan chức, và tôi có thể nói rằng anh rất có năng lực. Nhưng chắc anh không muốn bị bỏ lại khi sự thật được tiết lộ. Nếu anh thoái đảng, anh sẽ an toàn. Nếu không, anh sẽ thực sự gặp rắc rối và phải gánh chịu hậu quả. Làm sao tôi có thể không nói cho anh về điều này được?”

Anh ấy hơi lo lắng và bảo chúng tôi vào nhà. Anh ấy hỏi chúng tôi một số câu hỏi. Chúng tôi trả lời họ và giải thích cho họ Pháp Luân Công là gì, và về bản chất tà ác của ĐCSTQ. Cuối cùng, anh ấy nói: “ Bây giờ tôi đã hiểu. Xin hãy giúp tôi, vợ tôi, và các con tôi thoái đảng! Bây giờ anh đã là bạn tôi rồi. Hãy đến thường xuyên nhé!”.

Chúng tôi thật sự đã trở thành bạn bè. Sau đó tôi đi đến các văn phòng của ngôi làng để giảng chân tướng cho các quan chức khác, và một vài người đã thoái đảng. Điều này đã giúp cho việc giảng chân tướng trong làng dễ dàng hơn.

“Thật may mắn, tôi đã trở lại”

Cũng có lúc mọi việc không diễn ra trôi chảy. Một buổi sáng, chúng tôi gõ cửa một ngôi nhà, và một người đàn ông lớn tuổi ra mở cửa. Ông ấy không lắng nghe và nguyền rủa tôi. Ông ấy muốn đuổi tôi đi, và thậm chí cầm một cây gậy đe dọa chúng tôi.

Tôi mỉm cười bước đi và nói: “Tôi đã đi một chặng đường xa chỉ để cứu ông. Tôi ở đây không phải để lấy đi bất kì cái gì của ông. Tại sao ông lại muốn đánh tôi?”.

Sau đó tôi nghĩ: “Tôi không thể rời đi như thế này. Ông ấy không chỉ không được cứu mà còn tạo thêm nghiệp. Tôi nên quay trở lại.” Vì vậy tôi quay trở lại và nói: “Ông hãy đến đây và đánh tôi đi. Nếu điều đó làm cho ông cảm thấy tốt hơn, vậy hãy đánh đi ạ.”

Ông ấy mỉm cười và nói: “Tôi không đánh anh. Hãy tới đây và nói những gì anh muốn nói với tôi.” Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy. Cuối cùng, ông ấy nói: “Vì điều anh nói tốt cho tôi, tôi sẽ thoái đảng. Tôi là một đảng viên, và tôi sẽ dùng tên thật của mình.” Tôi rất vui và nghĩ rằng: “Thật may mắn khi tôi đã trở lại! Nếu không người đàn ông này có thể đã đánh mất cơ hội mà ông đang chờ đợi!”.

Tôi đã đi tới hầu hết mọi nhà ở hai ngôi làng ấy. Trong những ngày đó, tôi đã có thể giúp gần 60 hoặc 70 người thoái đảng. Nhiều nhất là 96 người trong một ngày, ít nhất là hơn 30 người. Dĩ nhiên tôi không làm điều đó vì số lượng, tôi chỉ muốn cứu độ chúng sinh.

Một số đồng tu nói với tôi: “Mùa hè rất nóng nực và mùa đông thì lạnh giá. Bạn đã chịu đựng rất nhiều khi đi một quãng đường xa như vậy.” Tôi đáp: “Tôi không cảm thấy nóng hay lạnh. Trên con đường cứu độ chúng sinh, tôi cảm thấy bình thường bất chấp thời tiết như thế nào. Có lẽ nhiệt độ không hề tác động gì đến tôi cả.” Tôi biết đó là vì Sư phụ đang bảo hộ tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!”

Tôi nhận ra rằng tôi vẵn còn nhiều chấp trước, như tâm tranh đấu, tâm hiển thị, và tồi tệ nhất là tâm sợ hãi ẩn sâu. Bất cứ khi nào chúng xuất hiện, tôi cố gắng bài trừ chúng. Tôi sẽ học Pháp thật tốt, tu luyện tinh tấn, và làm tốt ba việc, hoàn thành sứ mệnh và trở về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/17/309455.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/14/151061.html

Đăng ngày 13-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share