Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-10-2015]
Quả báo tức thì vì tham gia bức hại
Ba ngày trước đêm giao thừa năm 2003, công an từ đồn công an địa phương và Phòng Công an Phong Mãn đã khám nhà tôi lúc nửa đêm. Chủ tịch huyện đã dẫn họ đến.
Không lâu sau, tôi quyết tâm đi gặp chủ tịch huyện để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và giải thích cho bà ấy tại sao môn tu luyện lại bị bức hại. Hôm sau, khi chồng tôi và tôi tới thăm bà, người ta nói lại với chúng tôi rằng bà đang nằm viện. Do đó, chúng tôi đã tới bệnh viện để thăm bà.
Bà đang nằm trên giường, bất động và xanh xao. Bà nói rằng mình đã bị chó cắn rất nặng. Một phần bắp chân của bà đã bị cắn đứt và sẽ phải dùng phần đùi để thay thế. Bà phải được chuyển đến một bệnh viện khác để tiến hành phẫu thuật.
Bà kể lại với tôi những gì bà còn nhớ về chuyện xảy ra: “Khi chúng tôi rời khỏi nhà cô, ba người chúng tôi đang đi bộ cạnh nhau, tôi đi ở giữa. Đột nhiên một con chó lớn chạy ngay lại chỗ tôi và cắn vào một bắp chân. Tôi kêu khóc đau đớn. Người hàng xóm chạy tới cầm một chiếc gậy đánh con chó, nhưng nó không ngừng gặm chặt. Tôi không thể thoát ra được. Những nhân viên đi cùng tôi gọi taxi và tài xế taxi cố gắng xua con chó bằng đèn xe. Cuối cùng, con chó đã buông ra.”
“Con chó vốn bị xích bằng một cái đai kim loại gắn trên mặt đất. Đáng lẽ nó không thể thoát ra được. Sao nó có thể giật đứt xích và chạy thẳng đến chỗ tôi?”
Bà ấy ngừng một lát và nói: “Tôi là một Phật tử. Tôi nhận ra rằng mình vừa làm việc xấu và đã bị quả báo.”
Chủ tịch huyện không bao giờ còn dẫn cảnh sát tới nhà tôi nữa.
Con trai hồi phục sau tai nạn xây dựng
Năm 2003, con trai tôi làm việc trong ngành xây dựng. Khi con tôi đang sơn tường, giàn giáo bị đổ, con tôi cùng hai người nữa bị rơi xuống mặt đất. Con trai tôi bị gãy cột sống; những người kia bị gãy vài chiếc xương sườn.
Gia đình không nói với tôi vụ tai nạn. Mãi cho tới khi tôi thấy mình đã không gặp con trai một thời gian, tôi liền hỏi cháu gái tôi xem bố cháu đang ở đâu. Khi tôi biết về vụ tai nạn, họ nói với tôi rằng con trai tôi không có bất kỳ tiến triển nào kể từ khi tai nạn xảy ra.
Tôi ngay lập tức gọi điện cho con trai. Tôi hỏi liệu nó có nhớ những từ mà tôi bảo nó niệm khi gặp bất kỳ khó khăn nào không. Con tôi nói rằng vẫn còn nhớ và hứa sẽ bắt đầu nhẩm những từ đó.
Ngay sau khi gác máy, con tôi tĩnh tâm bắt đầu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Con tôi liên tục nhẩm lại những từ đó nhiều lần. Sau đó, con tôi nhớ lại là cháu đã cảm thấy một bàn tay lớn di chuyển phía sau lưng mình đêm hôm đó, cháu nghe thấy tiếng lách tách. Sau lần đó, lần đầu tiên từ khi xảy ra tai nạn, cháu đã ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau khi thức dậy, con tôi tự ra khỏi giường. Trước khi chưa nhẩm những từ mà tôi bảo, con tôi chỉ có nằm bẹp trên giường, không thể di chuyển. Sau đêm đó, cháu không chỉ có thể đứng lên, mà còn duỗi được tay chân rất thoải mái.
Con tôi vui sướng nói với gia đình: “Chính Sư phụ của Đại Pháp đã giúp con nối lại xương bị gãy. Con hồi phục chỉ trong một đêm. Chính Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu con. Con xin cảm tạ Sư phụ!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/2/316244.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/4/153521.html
Đăng ngày 20-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.