Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 4-11-2015]
Tháng 5 năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân (cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc) vì tội đàn áp Pháp Luân Công. Tôi thấy rằng nhờ vậy mà tâm tính của mình đã có những bước đề cao đáng kể.
Thời gian không đợi một ai
Lần đầu tiên tôi nghe nói đến việc khởi kiện Giang Trạch Dân là vào đầu tháng 5 năm 2015, và tôi lập tức hiểu rằng đây là phản ánh của việc Chính Pháp đang tiến triển nhanh chóng. Đây là một cơ hội quý giá mà Sư phụ ban cho các đệ tử Đại Pháp để tiếp tục phơi bày cuộc bức hại và cứu độ chúng sinh, cũng như cơ hội để những người xấu ngừng làm việc ác và lựa chọn tương lai cho mình.
Sư phụ giảng:
“Biến hoá của thiên tượng mà ở [xã hội] bên dưới nếu không có người [hành] động [theo], thì cũng không thể đưa đến trạng thái như thế ở xã hội người thường, và cũng không gọi là biến hoá của thiên tượng được.” (Chuyển Pháp Luân)
Thời gian không chờ đợi một ai, vì vậy tôi đã bắt tay vào việc chuẩn bị đơn kiện của mình.
Mặc dù không có nhiều kiến thức về luật, tôi biết rằng đây là việc mà tôi cần phải làm. Tôi đã suy nghĩ nhiều về việc làm thế nào để khởi tố họ Giang, nhưng gánh nặng đó đã được trút bỏ khi một học viên gửi cho tôi mẫu đơn do luật sư chuẩn bị.
Sư phụ biết được lo lắng của tôi và đã lo mọi việc. Chúng ta chỉ cần bước trên con đường tu luyện của mình, Ngài sẽ an bài mọi thứ cho chúng ta khi chúng ta giữ chính niệm.
Tôi nhanh chóng hoàn thành đơn kiện của mình và gửi đi. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm soát Nhân dân Tối cao đã tiếp nhận đơn kiện của tôi.
Vào thời điểm đó, trang web Minh Huệ vẫn chưa công bố mẫu đơn kiện, vì vậy tôi đã giúp các học viên quanh tôi chuẩn bị đơn.
Bài trừ tâm sợ hãi
Tôi nhận được điện thoại từ một người hàng xóm khi tôi đang ở xa nhà. Ông ấy nói rằng một vài cảnh sát đã đến để điều tra đơn kiện của tôi, và họ đã bố trí một người ở chỗ làm của tôi nói chuyện với tôi sau khi tôi trở về.
Do đã bị bắt nhiều lần trong quá khứ, suy nghĩ về việc bị bắt lại đã xuất hiện trong đầu tôi. Tôi lập tức nhận ra rằng nỗi sợ này không phải là chính tôi và tôi nên bài trừ nó.
Khi nghĩ về mục đích của việc kiện Giang – là để cứu độ chúng sinh – chúng ta nên làm việc đó với tín tâm và chính niệm. Tôi trấn tĩnh lại và nỗi sợ biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi.
Chồng và con tôi không phải là học viên, họ đã nghe được đoạn nói chuyện giữa tôi và người hàng xóm, và họ bắt đầu lo lắng. Con trai tôi hỏi rằng sự việc có liên quan gì tới chuyện kiện cáo hay không.
“Tất nhiên rồi. Giang Trạch Dân đã lạm dụng quyền lực của ông ta và bức hại những người theo Chân – Thiện – Nhẫn. Hàng ngàn học viên đã bị bức hại đến chết và một số người thậm chí còn bị giết để lấy nội tạng. Nhiều gia đình đã bị phá nát,” tôi nói.
Tôi nói tiếp: “Anh và con đã ở đó nhiều lần khi em bị bắt. Em không làm gì sai cả nhưng lại bị bắt, bị kết án và đuổi việc. Em gần như đã chết vài lần vì bị tra tấn. Làm sao em có thể không kiện họ Giang và bắt ông ta chịu trách nhiệm về những bất công tày đình mà em đã phải chịu đựng chứ?”
“Anh và con cũng là nạn nhân của cuộc bức hại này. Thực ra, người dân Trung Quốc nào cũng là nạn nhân của cuộc bức hại này. Ngay cả anh cũng nên dùng quyền công dân của mình để đâm đơn kiện Giang.”
Chồng con tôi đã yên lặng lắng nghe và không nói gì thêm.
Buông bỏ tâm tranh đấu
Một đồng nghiệp đã nói chuyện với tôi vào ngày mà tôi trở về nhà. Ông ấy nói rằng một vài cảnh sát đã đến chỗ làm của chúng tôi để điều tra về đơn kiện họ Giang của tôi.
“Tôi đã làm theo luật khi viết những đơn kiện này. Chẳng phải các cảnh sát đang giúp Viện kiểm soát điều tra tội ác của họ Giang sao, hay đây lại là một nỗ lực khác để bức hại tôi vậy?”
Người đồng nghiệp của tôi nói: “Học viên Pháp Luân Công các chị không thể lật đổ Đảng Cộng sản được đâu. Các chị nên sống đơn giản và đừng cố làm những việc vô ích này nữa.”
Người này đã giám sát tôi cách đây vài năm và tôi đã chỉ trích ông ấy với tâm tranh đấu. Ông ấy có vẻ rất khó chịu sau lần đó, nên tôi đã cố gắng loại bỏ tâm tranh đấu của mình. Tôi nhớ rằng tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Công cho ông và ông ấy có vẻ như đã chấp nhận. Vậy thì tại sao ông ấy lại rối trí đến vậy và còn trợ giúp cảnh sát trong cuộc bức hại này?
Tôi cảm thấy lời nhận xét của ông ấy thật vô lý, và đã cố gắng giải thích: “Chúng tôi không muốn lật đổ Đảng Cộng sản. Không đáng để làm vậy. Nhưng khi nó sụp đổ, nó không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài chính nó vì đã làm những việc tà ác.”
Trước khi tôi có thể nói dứt lời, ông ấy đã trở nên tức giận và nói: “Tôi không tranh luận với chị. Cảnh sát đã có đơn kiện của chị và họ muốn bắt chị, chúng ta sẽ không thể làm được gì về việc này.”
Từ phản ứng của ông ấy, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn tâm tranh đấu. Tôi trấn tĩnh lại và xin lỗi ông: “Tôi hiểu rằng anh đang quan tâm tới sự an toàn của tôi. Nhưng tôi có thể đảm bảo với anh, tôi sẽ ổn. Chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, anh biết rất rõ về tôi, và anh biết tất cả những áp bức mà tôi và gia đình tôi đã phải hứng chịu bởi vì tôi không chịu từ bỏ đức tin của mình.”
Tôi đã thuyết phục ông ấy không trợ giúp cảnh sát trong cuộc bức hại này thêm nữa bởi điều đó không tốt cho ông ấy. Tôi cảm thấy ông ấy đã dao động và ông ấy bảo tôi hãy giữ an toàn trước khi rời đi.
Hướng nội
Kể từ khi đơn kiện của tôi được giao cho cảnh sát, tôi đã hướng nội bởi vẫn còn điều gì đó mà tôi chưa buông bỏ. Tôi nhìn lại quá trình chuẩn bị đơn kiện và tìm thấy nhiều chấp trước người thường được giấu kĩ trong tâm mình, bao gồm tâm chấp trước vào thời gian, trông cậy người thường kết thúc cuộc bức hại, và chấp trước vào một cuộc sống tốt đẹp mà không phải chịu khổ.
Mọi việc đều nằm trong tay Sư phụ và mọi việc xảy ra trên trái đất này là vì Chính Pháp. Tất cả mọi người, chứ không chỉ các học viên, sẽ đặt định vị trí của chính mình và họ nên phối hợp với Chính Pháp.
Tuy nhiên, bởi những suy nghĩ người thường của mình, tôi vẫn mong đợi được đền bù, mong đợi danh dự của các học viên sẽ được khôi phục, và mong đợi rằng chúng ta sẽ lấy lại được sự kính trọng từ những người từng coi thường các học viên. Giờ tôi biết rằng tất cả những điều đó là những truy cầu xuất phát từ tâm hiển thị và hoan hỷ. Tôi cũng nhận ra rằng tôi đã thù hận những người bức hại chúng tôi và muốn báo thù. Tôi cần phải buông bỏ tất cả những chấp trước này.
Viết lại đơn kiện
Để giúp thêm nhiều học viên hiểu về cuộc bức hại, tôi đã viết lại đơn kiện của mình, trong đó ghi lại cả những lợi ích về tinh thần và sức khỏe mà tôi đã được hưởng từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Đơn kiện của tôi đã biến thành một lá thư giảng chân tướng.
Tôi đã in đơn kiện này thành nhiều bản và gửi nó cho một vài cơ quan chính phủ, như Viện Kiểm soát Nhân dân Tối cao, Tòa án Nhân dân Tối cao, Ủy ban Điều tra Kỷ luật Trung ương, Bộ Công an, Văn phòng Khiếu kiện Quốc gia, Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị, Viện Kiểm sát Tối cao, Tòa án Nhân dân Tối cao tỉnh Sơn Đông,.v.v.
Khi viết đơn kiện, tôi cảm thấy rất bình yên và từ bi. Tôi nhận thấy lòng hận thù mà tôi dành cho cảnh sát đã được thay thế bởi sự thông cảm, bởi họ mới chính là nạn nhân của cuộc bức hại này.
Tôi nhận ra rằng khởi kiện họ Giang là khảo nghiệm lớn nhất trong tu luyện của chúng ta và tôi phải làm việc đó với một tâm thuần tịnh.
Tôi đã hoàn thành đơn kiện của mình và cảm thấy cơ thể mình hết sức nhẹ nhõm và khỏe khoắn. Tôi nghĩ có thể đó là do tôi cuối cùng đã bước đi trên con đường đúng đắn và phù hợp với Pháp nên Sư phụ đã gỡ bỏ những vật chất xấu khỏi cơ thể tôi và mở rộng tâm trí cho tôi.
Người nhà có được nhận thức tốt hơn
Tôi đã cho chồng tôi xem đơn kiện họ Giang. Anh ấy không nói gì sau khi đọc nó, nhưng tôi nhận thấy nhiều thay đổi ở anh. Anh ấy bắt đầu giới thiệu Pháp Luân Công cho mọi người ở quê khi anh ấy gặp họ. Anh ấy cũng nói cho họ về việc họ Giang đang bị kiện như thế nào, và anh ấy bày tỏ mong muốn rằng ông ta sẽ sớm bị đưa ra công lý.
Tôi cũng cho bố mẹ tôi xem đơn kiện. Mẹ tôi đã khóc vài lần khi chị gái tôi đọc cho bà nghe. Nó đã giúp họ nhận ra quy mô và độ tàn nhẫn của cuộc bức hại, và họ cũng trở nên thông cảm hơn với hoàn cảnh của tôi.
Trước kia, tôi tránh nói về cuộc bức hại mà tôi đã phải trải qua trước mặt người nhà. Tôi nghĩ rằng họ cũng đã phải khổ sở rất nhiều bởi cuộc bức hại và tôi không muốn họ cảm thấy buồn cho tôi. Cũng bởi tôi đã bị bắt nhiều lần và đã làm những việc mà một người tu luyện không nên làm, tôi cảm thấy mình không có khả năng chứng thực Pháp. Khi cuộc bức hại là chủ đề của cuộc trò chuyện, tôi cảm thấy xấu hổ và tội lỗi. Giờ tôi nhận ra rằng đó là phản ánh chấp trước của tôi vào danh và tình của người thường.
Cũng giống như chồng và bố mẹ tôi, nhiều người thân và hàng xóm của tôi đã có thay đổi lớn về thái độ đối với Pháp Luân Công, cũng như có nhận thức tốt hơn về cuộc bức hại sau khi họ đọc đơn kiện của tôi.
Chia sẻ đơn kiện với gia đình và bạn bè không chỉ giúp họ biết được chân tướng mà còn giúp tôi đề cao trong tu luyện. Cụ thể là, chấp trước vào danh và tình của tôi đã giảm đi đáng kể.
Giúp đỡ đồng tu
Khởi kiện họ Giang là một bước tiến quan trọng trong Chính Pháp. Tôi đã chia sẻ thể ngộ của mình với các đồng tu và khích lệ họ nộp đơn kiện. Hầu hết các học viên địa phương đã hành động và gửi mail đơn kiện của họ trước thời điểm giữa tháng 6, và hầu hết đơn của họ đã được Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm soát Nhân dân Tối cao tiếp nhận.
Một vài đơn kiện đã bị trả lại cho cảnh sát địa phương. Khi những học viên này bị cảnh sát quấy nhiễu, họ đã xử lý tình hình bằng chính niệm và giảng chân tướng cho cảnh sát. Họ cũng hướng nội và đề cao tâm tính của mình.
Trong thời gian đó, tôi cũng giúp một vài học viên địa phương sửa đơn kiện của họ và gửi lên trang web Minh Huệ. Tôi thận trọng xử lý từng đơn kiện và hoàn thành chúng nhanh nhất có thể. Sau đó, trước khi gửi thư, tôi còn kiểm tra lại mỗi đơn kiện vài lần để tránh các lỗi.
Có lúc, tôi làm việc đến hai giờ sáng để hoàn thành các đơn kiện. Nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, đầu óc tôi vẫn rất minh mẫn và tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi biết rằng Sư phụ đang gia trì cho mình. Đơn kiện của các đồng tu cũng khích lệ tôi tinh tấn hơn. Trong lúc giúp các đồng tu sửa đơn kiện của họ, tôi cảm thấy tâm tính mình dần dần được đề cao và không có lý do nào để tôi không làm tốt.
Xin cảm ơn Sư phụ từ bi, đáng kính! Cảm ơn các quý đồng tu trên toàn thế giới!
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/4/明慧法会-诉江过程也是实修自己的过程-318467.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/10/153608.html
Đăng ngày 07-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.