Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-1-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp năm 1995 và được hòa mình vào [môi trường] tu luyện tập thể ngay từ ban đầu. Hai năm sau, tôi chuyển đi nơi khác và bắt đầu một công việc mới, vì thế đã mất đi môi trường tu luyện tập thể.

Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công. Trên bề mặt, tôi thực hiện tốt. Tuy nhiên trong thực tế, tôi đã lãng quên sự thật rằng mình đã trở nên bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi những quan niệm của người thường và tham gia vào các sự việc của người thường.

Với thể ngộ sai lệch về các Pháp lý, và những chấp trước mạnh mẽ, tôi đã có những sơ hở trong tu luyện của mình mà cựu thế lực có thể lợi dụng. Một ngày khi đang phát tài liệu giảng chân tướng, tôi bị bắt và đưa đến trại lao động cưỡng bức.

Lợi ích từ tu luyện tập thể

Sư phụ đã giảng:

“…tôi bảo chư vị đến công viên và mọi người luyện công tập thể sẽ hình thành một hoàn cảnh, hoàn cảnh ấy là biện pháp tốt nhất để cải biến bề mặt con người. Đệ tử Đại Pháp trong hoàn cảnh ấy với hành vi hình thành ở cảnh giới cao, kể cả từng lời nói từng hành động là có thể khiến người ta nhận thức chỗ thiếu sót của bản thân, có thể khiến người ta tìm được chỗ còn kém hơn, có thể cảm động con người, có thể dung luyện hành vi của người ta, có thể khiến người ta đề cao nhanh hơn, do đó các học viên mới hoặc đệ tử tự học nhất định phải đến luyện công ở điểm luyện công.” (Hoàn cảnhTinh tấn yếu chỉ)

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 6 năm 1995, khi 34 tuổi. Suốt sáu tháng, tôi đã phải chịu đựng căn bệnh vô phương cứu chữa gọi là “Ban xuất huyết giảm tiểu cầu tự phát (ITP)”. Một tuần sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trở lại với công việc và tràn đầy sức sống và năng lượng.

Chưa đến sáu tháng, tất cả các bệnh tật khác của tôi đều biến mất.

Sau khi tự mình chứng kiến pháp lực siêu thường của Đại Pháp, tôi không thể giấu nổi niềm vui và sự hào hứng của mình, do đó tôi đã chia sẻ mọi thứ với người thân, bạn bè và đồng nghiệp của mình.

Kể từ đó, tôi đắm mình vào tu luyện, không kể nắng mưa, thời tiết lạnh giá hay nóng nực, dù bận rộn hay mệt mỏi. Mỗi ngày, không có ngoại lệ, tôi tham gia học Pháp và luyện công tập thể, liên tục chia sẻ kinh nghiệm và học hỏi từ các bạn đồng tu.

Trong hơn hai năm, cả tâm và trí tôi đắm chìm trong môi trường tu luyện tập thể, nơi chúng tôi nhắc nhở, khích lệ lẫn nhau, giúp đỡ nhau bằng lời nói và hành động, để bảo đảm mình không đi chệch với các tiêu chuẩn nghiêm khắc đặt ra cho các đệ tử Đại Pháp. Qua đó, chúng tôi được tận hưởng niềm hạnh phúc và những lợi ích tuyệt vời từ Đại Pháp.

Bài học cay đắng

Nhìn lại con đường tu luyện của mình hơn 12 năm qua, tôi nhận thấy mình tinh tấn, nhiệt tình trong hai năm đầu tiên, khi tôi tu luyện trong môi trường tập thể.

Sau đó, khi nhận công việc mới và chuyển đi nơi khác, tôi nghĩ về việc làm sao để tiếp tục việc tu luyện của mình, làm thế nào để kiên định niềm tin vào Đại Pháp, và làm sao tôi tin chắc rằng mình vẫn đang làm tốt sau khi rời môi trường tu luyện tập thể.

Năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi trở nên hơi bất ổn. Tất cả các loại chấp trước nổi lên và tâm sợ hãi cũng xuất hiện theo đó. Tôi ngừng đến nhóm học Pháp và các điểm luyện công.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi nhớ rằng khi chư vị thời đầu đắc Pháp, mọi người hễ đọc Pháp này, đặc biệt là hai bộ phận đầu tiên trong ba bộ phận những người mà tôi giảng, khi đọc xong Pháp này thì quả là tâm tình như thế, quả thực quá cao hứng! ‘Quá tốt rồi! Rốt cuộc tìm được rồi!’ Con người chờ đợi nghìn vạn năm luân hồi chẳng phải chính vì điều này sao? Bấy giờ cảm thụ từ sâu thẳm của sinh mệnh khiến chư vị buông bỏ bất kể nhân tâm nào, hạ quyết tâm rằng nhất định tu tốt bản thân mình. Tâm tình hưng phấn ấy khiến người ta tinh tấn. Nhưng thời gian lâu dần dần lên thì không còn cảm giác đó nữa, tính lười của con người, các loại quan niệm của con người, những hiện tượng tạp loạn ở xã hội trước mặt, đối với người ta đều tạo thành các loại can nhiễu dẫn dụ.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

cựu thế lực không mất thời gian để nắm được sơ hở của tôi. Tôi bị bắt năm 2005 và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Đó là khoảng thời gian hổ thẹn và đáng tiếc trên con đường tu luyện của tôi.

Khi được thả một năm sau đó và trở về nhà, tôi chìm trong cảm giác mất phương hướng vì bất lực và một cảm giác cô đơn sâu sắc.

Tôi không dám làm bất kì việc gì liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp tại nhà trong ba năm tiếp theo. Nỗi sợ hãi của tôi đã nhiễm sang cả gia đình. Tôi trở nên xấu tính. Tôi nổi nóng với những hành động trêu chọc nhỏ nhất và ma tính dần dần hoàn toàn kiểm soát tôi.

Cơ thể của tôi bắt đầu có dấu hiệu xấu. Thể hiện qua các triệu chứng bệnh tật khác nhau. Tôi cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Tôi càng gãi nhiều thì nó càng trở nên tồi tệ hơn, cho tới khi người tôi đầy mủ và đóng vảy.

Tôi đã cố gắng chứng thực Pháp, phân phát tài liệu giảng chân tướng, và làm những việc mình cần làm, nhưng tôi lại thấy bồn chồn, và không thể khởi bất kì chính niệm nào.

Trạng thái đau khổ đó kéo dài cho đến khi tôi đọc một số bài giảng Pháp năm 2009 của Sư phụ. Sau đó một niệm nổi lên từ một nơi nào đó, và một giọng nói cứ vang vọng trong tâm trí tôi: “Tôi sẽ quay trở lại nhóm học Pháp và đến điểm luyện công.”

Với suy nghĩ đó, Sư phụ đã ban cho tôi một cơ hội.

Trở lại với môi trường tu luyện tập thể

Tôi dồn tất cả can đảm và tham gia một nhóm học Pháp. Tôi nhận thấy các học viên đã tận tâm và tinh tấn như thế nào. Họ làm việc và phối hợp với nhau rất tốt để làm các tài liệu Đại Pháp, chứng thực Pháp, và giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại, in các bài giảng Pháp của Sư phụ và phân phát chúng kịp thời.

Nước mắt lăn dài trên mặt khi tôi viết điều này. Tôi vô cùng biết ơn lòng từ bi của Sư phụ đã giúp tôi trở về cùng với các đệ tử của Ngài và cho tôi một cơ hội khác để quay trở về con đường tu luyện chân chính.

Tôi nghiêm túc hướng nội và nhận ra rằng cả tuổi thơ mình đã bị nhấn chìm trong văn hóa biến dị của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Sau đó tôi làm việc trong hệ thống của Đảng nhiều năm, hơn thế nữa còn đòi hỏi bản thân mình phải suy nghĩ và hành động theo tư tưởng của nó.

Tôi đã nhận ra sự kì diệu và sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp ngay từ khi mới bắt đầu tu luyện. Thân thể tôi đã được Sư phụ tịnh hóa, nhưng trạng thái tinh thần của tôi vẫn tràn ngập sự đầu độc của văn hóa Đảng.

Tôi có xu hướng nhút nhát. Do đó, khi cuộc bức hại bắt đầu, tâm sợ hãi của tôi dấy lên mạnh mẽ và tâm hữu cầu có được một công việc tuyệt vời và một cuộc sống thoải mái của tôi đã tạo ra sơ hở để cựu thế lực dùi vào.

Sư phụ đã giảng:

“Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên, tâm sợ hãi là một ‘cửa tử’ [trên con đường] từ người trở thành Thần.” (Vượt qua cửa tửTinh tấn yếu chỉ III)

Với môi trường học Pháp tập thể, tôi có thể học Pháp một cách có hệ thống và liên tục đối chiếu những tư tưởng, hành vi của mình dựa trên những gì đã học.

Việc trở thành một phần của tập thể đã tạo ra động lực to lớn để chiểu theo các Pháp lý khi làm tất cả các việc. Tập thể có thể giúp lẫn nhau luôn tập trung. Tập thể cung cấp thêm sức mạnh cho mỗi người khi đối mặt với khó khăn, còn nếu như phải đối mặt một mình thì sẽ khó khăn hơn nhiều.

Không tu luyện trong tập thể, đặc biệt ở Trung Quốc, thì rất khó có thể liên tục chiểu theo các Pháp lý. Nếu chúng ta không kiểm soát nhất tư nhất niệm của mình, thì những vấn đề nhỏ có thể dễ dàng trở thành những vấn đề lớn, và sau đó là những vấn đề nghiêm trọng.

Nếu các đệ tử Đại Pháp sợ bước ra từ [hoàn cảnh] thoải mái và tương đối an toàn trong ngôi nhà mình, tất cả các loại tâm chấp trước sẽ xuất hiện. Sẽ không thể lợi dụng môi trường khắc nghiệt này để đề cao tâm tính của chúng ta và đề cao tầng, càng ít [khả năng] nâng cao trí huệ để ngộ ra những điều Sư phụ đã giảng về hợp tác và phối hợp với nhau. Nó sẽ rất khó để là một phần chân chính của một chỉnh thể. Khi đó, làm thế nào chúng ta duy trì sự thuần tịnh, hoàn thành thệ ước lịch sử và đạt được viên mãn?

Sư phụ, đệ tử vô cùng biết ơn Ngài đã cho con cơ hội được trở về nhà.

Con sẽ quay lại và duy trì trạng thái tu luyện như thuở đầu của mình!

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/14/303077.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/10/152472.html

Đăng ngày 16-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share