Bài viết của một học viên ở tỉnh An Huy, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-6-2015] Tháng 9 sẽ luôn là tháng quan trọng và đáng nhớ nhất đối với tôi.
Từ đắc Pháp tới đồng hóa với Pháp
Vào tháng 9 năm 1997, một nhóm học viên ở thành phố đã tới làng của tôi để hồng truyền Pháp Luân Công. Tôi là một trong số 200 người tham gia học các bài công pháp khi đó.
16 năm sau, vào tháng 9 năm 2013, chín học viên từ tỉnh lỵ đã tới làng của tôi để luyện các bài công pháp và học Pháp cùng với các học viên địa phương chúng tôi.
Chúng tôi đọc lại bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc năm 2013” của Sư phụ và khơi lại lòng nhiệt huyết của mỗi người khi thuở đầu mới đắc Pháp.
Sau hơn một thập kỷ, cuối cùng tôi đã minh bạch được con người ta là từ đâu đến và đi về đâu, sống trên đời vì mục đích gì, tại sao chúng tôi cần phải tu luyện, và làm thế nào để tu luyện.
Cuối cùng tôi đã ngộ được rằng mình cần phải đề cao từ trạng thái yếu nhược của một “trung sĩ văn đạo” lên trạng thái dũng mãnh tinh tấn của một “thượng sĩ văn đạo”.
Tôi muốn bù đắp lại nhiều năm đã lãng phí trong cuộc đời của mình. Tôi quyết tâm trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính trong thời kỳ Chính Pháp.
Tôi nhớ lại dòng năng lượng ấm áp chảy vào cơ thể mình khi lần đầu luyện công, cảm giác thật thư giãn và thoải mái. Vào thời điểm đó, tôi chỉ có thể ngồi xếp bằng trong 20 phút.
Tôi còn nhớ sau khi chạy bộ và tập các bài thể dục khác, tôi chỉ cảm thấy nóng và mệt mỏi; nhưng, sau khi luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Công, tôi cảm thấy ấm áp và tràn đầy năng lượng.
Pháp Luân Công không những làm thay đổi thể chất, mà còn thay đổi tâm thái của tôi.
Trong những năm 1990, xã hội Trung Quốc đang trong quá trình chuyển giao. Giữa sự hỗn độn đan xen của vô số thế giới quan và nhiều nhận thức khác nhau về cuộc sống và các giá trị, cảm giác mịt mờ và gấp gáp đã khiến người ta xem tiền như tất cả và là mục tiêu cuối cùng.
Trong xã hội này, lợi ích vật chất đã trở thành sự theo đuổi duy nhất trong cuộc sống cũng như là thước đo thành công và hạnh phúc được công nhận.
Với Pháp Luân Công, nhiều người (bao gồm cả tôi) đã khám phá ra một môn thực hành tâm linh được chỉ dẫn bởi các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn nơi mà chúng tôi có thể đạt được sự thanh bình, hài hòa và trở thành những người tốt hơn. Những chấp trước vào danh và lợi của chúng tôi đã được buông bỏ và tư tưởng của chúng tôi được thanh lọc và thăng hoa.
Xuất phát từ những thay đổi tâm tính đó, tôi bắt đầu dành thời gian rảnh của mình để học Pháp và hồng truyền Đại Pháp đến những người sống ở các vùng nông thôn xa xôi. Các đồng tu và tôi cũng gửi những tài liệu giảng chân tướng cho họ. Chúng tôi cũng phân phát những sách Đại Pháp cũng như các bản thu âm băng tiếng và băng hình những bài giảng của Sư phụ cho những ai muốn nhận chúng.
Một thập kỷ lang thang
Tháng 7 năm 1999 đánh dấu sự bắt đầu của cuộc bức hại điên cuồng càn quét trên khắp cả nước. Dưới sự công kích dữ dội, tôi trở thành một học viên khép kín.
Để che đậy bất kỳ dấu vết nào có thể liên hệ tôi với Pháp Luân Công, tôi quay lại với tất cả những thói quen xấu là hút thuốc, uống rượu, và chơi bài.
Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng tất cả những hành vi đó là ngược lại với lời dạy của Sư phụ, nhưng tôi biện minh cho bản thân rằng đối với các hoàn cảnh đặc biệt yêu cầu cách xử lý đặc biệt. Vì vậy, tôi ngoan cố không chịu tu chính lại hành vi của mình.
Trong mắt các đồng tu, tôi là một học viên nửa vời chỉ luyện động tác. Trong mắt các đồng nghiệp, tôi là một nhân viên tự giác với năng lực tốt.
Tôi vẫn xem mình là một học viên mà không nhận ra vòng xoáy đi xuống nguy hiểm mà tôi đã tự đặt mình vào, cho đến khi tôi bị giãn mạch máu động mạch dạ dày do uống quá nhiều đồ uống có cồn, hậu quả là hai phần năm dạ dày của tôi phải bị cắt bỏ.
Sau đó, vào năm 2005, các bác sĩ phát hiện một khối u dạng lưới trong não của tôi. Ca phẫu thuật đã được tiến hành với phần bên trái hộp sọ của tôi. Vào năm 2009, một phẫu thuật khác được thực hiện ở phần bên phải.
Vợ của tôi cũng là một học viên và các học viên khác nhận định rằng tôi đã sống sót qua ba ca mổ nghiêm trọng bởi vì Sư phụ vẫn đang quản tôi mặc dù tôi không hành xử như một học viên chân chính.
Khi thuốc mê hết hiệu lực chín giờ sau ca mổ thứ hai của tôi, đầu tôi cảm thấy vô cùng nặng nề, cơ thể tôi không thể cử động được, nhưng não của tôi lại hoạt động không nghỉ.
Tôi không ngừng suy nghĩ: “Mình chưa bao giờ làm điều gì xấu trong đời. Thực tế là mình đã làm được rất nhiều điều tốt cho những người khác. Vậy tại sao mình lại phải trải qua sự đau đớn của ba ca mổ? Thật không công bằng!”
Trong lúc suy nghĩ đó đang quanh quẩn trong đầu tôi, tôi cảm thấy một luồng điện chạy thẳng từ dưới lên qua não của mình, nó hình thành một chiếc mũ khí trên đỉnh đầu của tôi. Cơn đau, áp lực, và tất cả những cảm giác khó tả khác tràn ra từ não của tôi và bao trùm cả căn phòng. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vợ tôi giục tôi nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Cô ấy cũng nhẩm niệm cùng với tôi. Cô cầu xin Sư phụ bảo hộ cho tôi.
Thức tỉnh
Một lát sau, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong tâm trí tôi: “Anh có thể không làm điều gì xấu trong đời này, nhưng trong tất cả các kiếp đầu thai trước, có thể anh đã làm rất nhiều điều xấu. Đau đớn mà anh phải chịu lúc này chính là để hoàn trả những nợ nghiệp trước đây.”
Sau đó bỗng nhiên, cái mũ khí dày trên đầu tôi và tất cả đau đớn trong cơ thể tôi đã biến mất một cách kỳ diệu!
Ngay lúc đó, tôi đã thức tỉnh.
Trước đây, cơ thể của tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công, nhưng suy nghĩ của tôi lại là của người thường. Tôi đã tách rời thể chất và tinh thần của mình, đã tự nhạo báng bản thân và lừa dối người khác.
Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng “vật chất và ý thức chúng là nhất tính.” Trước đây, tôi luôn thấy điều này thật khó hình dung. Tôi đã không thể tin và cũng không tin nó. Bây giờ tôi đã được tự mình trải nghiệm và hiểu ra. Kể từ giờ, trong khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không bao giờ u mê như trước nữa.
Sau khi tỉnh ngộ, việc đầu tiên tôi muốn làm là học Pháp. Vì vậy, tôi tiến lại phía vợ tôi và đeo tai nghe vào tai để nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi muốn lấy lại khoảng thời gian mà mình đã phung phí.
Thế là tôi tiếp tục lắng nghe, lắng nghe và lắng nghe.
Ba ngày sau ca mổ, tôi đã có thể ngồi dậy trên giường để luyện công. Sau năm ngày tôi đã có thể ra khỏi giường để tự đi tắm. Cùng phòng với tôi, hai bệnh nhân khác vẫn chưa thể ngồi dậy mười ngày sau ca mổ của họ.
Sau khoảng hai tuần trong bệnh viện, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý để tôi về hồi sức ở nhà. Ở nhà, tôi bắt đầu ngồi song bàn trong lúc học Chuyển Pháp Luân.
Trong khi ngồi, tôi cố giữ thân mình thẳng đúng theo tư thế mà Sư phụ hướng dẫn. Ở lần đầu tiên, tôi có thể ngồi nguyên như thế trong 20 phút. Sau đó, tôi kéo dài thời gian thành 60 phút, rồi 90 phút.
Hai tháng sau, tôi bắt đầu bước những bước đi loạng choạng ra ngoài cùng với vợ mình để phân phát các sách giảng chân tướng và tài liệu Đại Pháp khác.
Một năm sau, vị bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện, sau khi hỏi han để tìm nơi ở của tôi, đã ghé qua thăm tôi và vui mừng khôn xiết khi thấy tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh.
Ông nói với tôi rằng: “Tôi chuyên nghiên cứu về khối u tế bào dạng lưới. Từ các hồ sơ y tế của hai bệnh viện lớn của tỉnh, tôi phát hiện rằng chỉ có chín ca mổ cho khối u loại đó được thực hiện trong những năm gần đây. Tôi cũng đã tìm được tám bệnh nhân khác, tất cả đã qua đời, và một trong số đó chỉ mới có chín tuổi… Tôi muốn trích máu của anh để làm một vài nghiên cứu xem tại sao anh vẫn còn sống.”
Tôi nói với ông rằng: “Tôi có thể nói cho ông lý do tại sao tôi vẫn còn sống sau ca mổ. Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.”
Thế là chúng tôi bắt đầu thảo luận về tác dụng của khí công so với cách điều trị ở bệnh viện.
Vợ tôi và tôi giảng chân tướng thêm cho ông về Pháp Luân Công.
Chúng tôi tặng ông các tài liệu và đĩa CD giảng chân tướng. Ông vui vẻ nhận chúng và nói: “Tôi quả là may mắn. Có lẽ là do duyên số mà tôi đã đến đây và biết được sự thật về Pháp Luân Công cũng như nhận được những tài liệu này.”
Vượt qua nghiệp bệnh
Khi tôi hạ quyết tâm tu luyện tinh tấn, các sự việc để khảo nghiệm tâm tính của tôi cũng lần lượt xảy đến.
Một hôm, tôi tới thăm một người họ hàng. Chúng tôi ngồi nói chuyện trong khoảng nửa tiếng. Trong lúc đó, tôi đã uống một ly sữa.
Trên đường về, tôi đột nhiên bị đau thắt ngực, tiếp theo là một loạt các cơn đau dữ dội xuất phát từ các cơ quan nội tạng của tôi. Mồ hôi đổ ra từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể tôi. Miệng của tôi chỉ có thể kêu lên “hộc hộc hộc…”
Sau đó, những suy nghĩ sau đã nhắc nhở tôi: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình không bị bệnh. Đây không phải là bệnh. Đây là nghiệp lực luân báo. Cho dù nó có khó chịu đến đâu, mình nhất định phải nhẫn chịu“.
Sau đó tôi liên tục nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”
Nửa tiếng sau, tất cả đau đớn đã biến mất, như thể là nó chưa từng xảy ra.
Từ chối danh và lợi
Vào tháng 6 năm 2012, đơn vị công tác của tôi được thông báo tuyển chọn một nhân viên cấp huyện đủ điều kiện để nhận giải thưởng Đảng viên xuất sắc. Lãnh đạo đơn vị và các đồng nghiệp của tôi nhất trí đề cử tôi cho giải thưởng đó, họ nói rằng tôi xuất sắc trong mọi phương diện, là người đủ điều kiện và xứng đáng nhất.
Tôi tự nói với bản thân: “Qua trang web thoái đảng, mình đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tất cả các tổ chức liên đới của nó. Mình còn muốn cái gọi là vinh dự này để làm gì?”
Vì vậy tôi đã công khai tuyên bố: “Tất cả các bạn đều nghĩ rằng tôi là người tốt, tôi xin được cám ơn các bạn. Thực tế, tôi cũng luôn nỗ lực hết mình vì đây là điều mà một học viên Pháp Luân Công được hướng dẫn bởi các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn nên làm.”
Sau đó, lãnh đạo đơn vị nói với tôi bằng sự chân thành: “Anh nên suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai của mình.”
Một đồng nghiệp tiếc nuối nói với tôi: “Anh không chỉ từ bỏ vinh dự này và danh tiếng của anh, mà còn từ bỏ cả 800 nhân dân tệ tiền thưởng.”
Trước những lời nhận xét như vậy, tôi vẫn giữ cho mình sự điềm tĩnh và không động tâm.
Vì tôi đã công khai rằng mình là một học viên Pháp Luân Công, tôi không cần phải lảng tránh ở nơi làm việc nữa. Kể từ đó, tôi đã có thể tự do hồng Pháp và chứng thực Pháp,
Vượt qua chấp trước sợ hãi
Vào ngày 16 tháng 1 năm 2013, tôi đi cùng với vợ và em gái lên tỉnh để gặp gỡ một vài đồng tu.
Vào 3 giờ 50 phút sáng hôm sau, tất cả chúng tôi thức dậy để luyện năm bài công pháp.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi bận rộn sản xuất tài liệu giảng chân tướng bằng hai chiếc máy có sẵn. Phải mất cả buổi sáng chúng tôi mới hoàn thành công việc này.
Sau bữa trưa, chúng tôi học Pháp cùng nhau, lần lượt mỗi người đọc một đoạn cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau đó, chúng tôi chia sẻ những kinh nghiệm và thể ngộ. Chúng tôi kết thúc buổi học nhóm bằng việc phát chính niệm.
Sau buổi tối, chúng tôi chia ra thành các nhóm hai người để phân phát các tài liệu Đại Pháp mà chúng tôi đã sản xuất cho người dân trong các khu vực xung quanh.
Chúng tôi làm những công việc như vậy hàng ngày trong vòng mười ngày.
Ban đầu, tôi liên tục hỏi các học viên địa phương về số lượng an ninh trong mỗi khu vực, vị trí của ban quản lý khu phố và đồn cảnh sát, v.v.
Tôi khăng khăng là tôi không sợ hãi, nhưng những câu hỏi không ngớt của tôi đã phơi bày cảm xúc thật của tôi.
Bằng cách nào đó, tôi đã có thể tự đi thang máy lên tầng cao nhất của một tòa nhà 30 tầng và dành 30 phút đi xuống mỗi tầng để phân phát tài liệu Đại Pháp cho từng hộ gia đình trong tổng số hơn 100 hộ.
Trong quá trình này, tôi dần dần trở nên ôn hòa và thoải mái.
Điều này minh chứng cho một thực tế rằng, mỗi khi sợ hãi cố níu kéo chúng ta, giải pháp duy nhất là tiến về phía trước và không để cho nó ảnh hưởng tới chính hành của chúng ta, làm như vậy sẽ tạo cho chúng ta dũng khí cần thiết và mang đến cho chúng ta những suy nghĩ tích cực.
Sự thật là mỗi việc chúng ta làm và mỗi bước chúng ta đi đều đã được Sư phụ an bài. Chúng ta chỉ cần đi thực hiện những việc này. Đây là điều mà chính niệm của mỗi đệ tử Đại Pháp nên có.
Vượt qua chấp trước lười biếng
Sau khi tôi bỏ thành công chứng nghiện thuốc lá, đồ uống có cồn, và chơi bài, tôi lâm vào một trạng thái cô đơn mơ hồ. Đồng thời, tôi cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trong khi học Pháp. Tôi thậm chí còn không thể giữ bàn tay thẳng đứng trong khi phát chính niệm.
Chúng đều là những chấp trước, và là biểu hiện của tâm lười biếng.
Vậy tôi nên phải làm thế nào?
Tôi quyết định thách thức bản thân đến cùng cực của các giới hạn tinh thần và thể chất của mình.
Tôi quyết định ngồi song bàn trong thời gian 160 phút để học hai bài giảng Chuyển Pháp Luân. Sau đó, tôi thấy rằng tôi vẫn có thể nâng mức chịu đựng của mình lên. Vì vậy, tôi đã ngồi trong 200 phút để học ba bài giảng, cho đến một lần tôi ngồi trong hơn 10 giờ để hoàn thành cả cuốn sách. Khi đạt đến điểm đó, tôi ngừng việc thách thức bản thân lại.
Một tuần sau, tôi có suy nghĩ khác: tôi sẽ ngồi song bàn để nghe hết các bài giảng chín ngày của Sư phụ.
Vậy nên, vào nửa đêm một ngày thứ sáu, sau khi phát chính niệm, tôi bắt đầu nghe bản thu âm các bài giảng Pháp.
Tuy nhiên năm giờ sau, tôi đã phải ngừng lại vì cần dùng nhà vệ sinh.
Nhưng như thế không thể được! Một lời thề nguyện của đệ tử Đại Pháp là bắt buộc phải thực hiện. Vì vậy, tôi đứng trước ảnh của Sư phụ và nói trong tâm mình: “Con sẽ lại nhận thách thức đó vào ngày mai.”
Ngày hôm sau, tôi ngồi song bàn trong 13 tiếng, và nghe xong chín bài giảng của Sư phụ.
Tôi đã chinh phục thành công thách thức đặt ra cho bản thân mình. Tôi cảm thấy như vừa mới thấy được cầu vồng sau cơn bão. Con xin cám ơn Sư phụ vì đã gia trì cho con.
Hồng Pháp với tâm thuần tịnh
Từ đầu năm 2010, tôi bắt đầu phối hợp với các đồng tu để đi đến những trang trại nông thôn hẻo lánh và phổ biến các tài liệu giảng chân tướng.
Tôi hiểu rằng mỗi chuyến đi như vậy đều bao gồm chi phí in ấn, phí đi lại, và tất cả các loại khó khăn mà chúng tôi có thể gặp phải trên đường, vì vậy tôi quyết tâm không bỏ lỡ bất kỳ một gia đình hay cá nhân nào.
Các học viên khác sẽ tránh những trang trại có chó sủa, những ngôi nhà không có đèn, và những nơi đường đi khó khăn hay xa đường cái. Nhưng tôi đi đến bất kỳ đâu và tất cả mọi nơi. Tôi luôn bước đi hối hả nên dù là mùa đông hay mùa hè thì quần áo của tôi cũng thường đẫm mồ hôi.
Vào năm 2013, một đồng tu có được một chiếc xe địa hình, nhờ đó mà nhiều khó khăn trên đường đi mà chúng tôi gặp phải đã được giải quyết, nhưng rồi, các loại vấn đề khác bắt đầu nảy sinh.
Một vấn đề là tôi liên tục chạm trán những xe cảnh sát dường như đang chạy tới chạy lui. Một vấn đề khác là tôi bị theo sau bởi những chiếc xe máy luôn xuất hiện ở phía sau.
Tôi hướng nội nghiêm túc và nhận ra rằng mình đã vô thức sinh ra các chấp trước hiển thị và hài lòng với bản thân, để cho tà ác dùi vào những sơ hở này.
Kể từ đó, mỗi khi ra ngoài phân phát tài liệu giảng chân tướng, tôi luôn bảo đảm rằng thứ tôi mang theo không gì khác ngoài một tâm thuần tịnh và ngay chính. Tất cả những vụ việc rắc rối đã không bao giờ xảy ra nữa.
Điều phối và phối hợp tốt
Nhằm đảm bảo rằng mỗi hộ gia đình nằm rải rác ở vùng quê hẻo lánh này có cơ hội hiểu về Pháp Luân Công và sự thật đằng sau cuộc bức hại, chúng tôi cần một chiến lược điều phối tốt.
Để đạt được mục tiêu đề ra, chúng tôi nhận ra rằng mỗi người chúng tôi phải bắt đầu bằng việc bỏ qua cái tôi và sẵn lòng đóng vai phụ để tất cả chúng tôi có thể phối hợp được tốt.
Sau đó, chúng tôi lập ra ba chuỗi hành động:
Thứ nhất, chúng tôi tổ chức các đội giảng chân tướng bao gồm tất cả học viên đến thăm mỗi khu vực xa xôi một lần một tuần, cùng nhau rời đi vào lúc 10 giờ tối và cùng nhau quay về lúc 5 giờ sáng.
Thứ hai, chúng tôi sẽ phối hợp với các học viên ở những địa phương khác bằng cách hỗ trợ lẫn nhau cùng làm ba việc ở cả các khu vực mới và cũ trong tỉnh một vài lần trong một năm.
Thứ ba, chúng tôi tạo ra mối liên kết toàn cầu bằng cách thường xuyên truy cập trang web Minh Huệ để tải về những tờ rơi được thiết kế tốt, chẳng hạn như “Thiên tứ hồng phúc” (phúc lành từ thiên thượng), “Bình an bí huyền” (bí quyết bình an), và những tài liệu phản ánh các hoạt động Đại Pháp toàn cầu khác, và in chúng thành những ấn bản đẹp mắt để phân phát.
Bằng cách này, chúng tôi trở thành một lạp tử nhỏ trong mạng lưới toàn cầu các lạp tử của Đại Pháp.
Chúng tôi gửi đến từng hộ gia đình trong huyện của chúng tôi những cuốn sách nhỏ giảng chân tướng cùng với những lời chúc phúc và sự nỗ lực làm việc của các học viên. Lòng từ bi đi cùng những lời chúc tốt đẹp và sự cố gắng chắc chắn sẽ giúp mọi người thức tỉnh và lựa chọn một tương lai tốt đẹp.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, các bài giảng Pháp của Sư phụ nhiều lần nhấn mạnh rằng các đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp phải làm ba việc, và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện cho đến tận thời khắc cuối cùng.
Là những đệ tử Đại Pháp, nếu chúng ta thật sự đồng hóa với Đại Pháp và trở thành những lạp tử chân chính trong Đại Pháp, chúng ta sẽ thay đổi:
Chúng ta sẽ tiến vào một trạng thái vô ngã. Chúng ta sẽ có thể làm ba việc với chính niệm chính hành. Chúng ta sẽ đóng vai trò tiên phong tích cực trong việc hồng truyền và chứng thực Đại Pháp để cứu người và hoàn thành thệ nguyện của chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/28/309685.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/28/152280.html
Đăng ngày 23-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.