Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-7-2015] Tôi hiện nay 69 tuổi. Tôi đã mắc một vài căn bệnh bao gồm viêm phế quản mãn tính trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Do thiếu thốn về tài chính, tôi không thể tìm được cách điều trị y tế và cảm thấy bực bội. Nhưng sâu trong tâm, tôi biết rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi tốt hơn.

Tôi đã được an bài

Tôi mồ côi mẹ khi còn nhỏ, vì vậy tôi thường chơi cùng những đứa trẻ khác ở nhà một bà hàng xóm. Có lần, cách đây rất lâu, bà kể với chúng tôi về tu luyện và cách mà mọi người đạt được sự giác ngộ. Bà hỏi chúng tôi xem ai trong chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể tu luyện.

Tôi không hiểu rõ được những gì bà nói, nhưng đã buột miệng nói: “Cháu có thể!” Bây giờ hồi tưởng lại sự việc đó, tôi nhận ra rằng mình đã được an bài và chờ đợi kiếp này qua kiếp khác để được tu luyện trong Đại Pháp.

Năm 1996, một người thân của tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi nghe theo lời khuyên cô ấy sau khi biết về những lợi ích sức khỏe [mà môn tu luyện mang lại]. Tôi bắt đầu xem các bài giảng Pháp của Sư phụ vào tối hôm đó và đã được giác ngộ rất nhiều bởi những lời dạy của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.”

“Vậy vì sao lại có thể giúp người tu luyện [trị bệnh] được? Bởi vì người tu luyện là trân quý nhất, [vì] người ấy muốn tu luyện; vậy nên, một niệm [muốn tu luyện] xuất phát ra là trân quý nhất.”

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận.”

Sư phụ đã cứu tôi

Càng nghe nhiều Pháp của Sư phụ, tâm tu luyện của tôi càng kiên định. Sau một vài bài giảng, tôi ngộ ra rằng Đại Pháp là điều mà tôi đang chờ đợi.

Bảy ngày sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi biến mất. Tôi đã không thể tin được điều này.

Tôi đã thốt lên cùng với những giọt nước mắt hạnh phúc: “Tôi được cứu rồi. Pháp Luân Công đã cứu tôi. Sư phụ đã cứu tôi!”

Cả gia đình tôi rất mừng cho tôi. Họ nói: “Ồ! Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Thật kỳ diệu!”

Đề cao tâm tính

Thông qua tu luyện, tôi đã thay đổi trở nên tốt hơn. Bây giờ tôi biết một người tốt là như thế nào và tại sao tôi nên làm một người tốt. Bất kể nói hay làm gì, tôi đều chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và đặt lợi ích của người khác lên trước lợi ích của bản thân mình. Nhờ những thay đổi tích cực này, mà mọi người trong làng tôi đã bắt đầu quan tâm đến Đại Pháp.

Trưởng thôn của chúng tôi luôn thu tiền ngô từ những người mua ngô để phân phát lại cho nông dân chúng tôi. Vào một dịp, trưởng thôn đã đưa cho gia đình chúng tôi nhiều hơn 400 nhân dân tệ [tiền ngô].

Hôm sau, tôi nói với ông rằng ông đã đưa sai số tiền cho chúng tôi.

Trước khi tôi có thể nói xong, ông đã ngắt lời tôi và hét lên: “Nếu đưa thiếu tiền thì sao hôm qua không nói?”

Tôi mỉm cười và nói: “Vâng, có sự nhầm lẫn ở đây – ông đã đưa thừa cho tôi 400 nhân dân tệ.”

Rất ngạc nhiên, ông nhìn chằm chằm vào tôi và nói: “Bà thực sự là người tốt. Khi tôi vô ý đưa thừa tiền cho những hộ gia đình khác, họ không bao giờ trả lại. Trên thực tế, họ còn la mắng tôi nếu tôi cố gắng lấy lại tiền.”

Có một lần, con trai tôi gọi điện thoại nhờ em gái điền tên mình lên bằng tốt nghiệp trung học của cô để khi xin việc được trả lương cao hơn, tôi đã không tán thành chuyện này. Chúng tôi nói với cháu rằng dối trá sẽ khiến cháu xếp ngang hàng với các Đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Chồng tôi trở thành một người tốt hơn

Tôi đã thiết lập một nhóm học Pháp mới tại nhà khi điểm học Pháp cũ của chúng tôi quá đông. Tôi cùng chồng đã mượn tiền để mua một máy thu âm để dùng.

Vào đầu mùa xuân, khi chồng tôi đi mua máy thu âm thì băng chỉ vừa bắt đầu tan. Trên đường về nhà, ông bị hụt chân và ngã xuống dòng sông đóng băng. Ông đã nhìn thấy một người đàn ông đi qua và xin anh ta giúp đỡ, nhưng anh ta đã làm ngơ và bỏ đi xa.

Hôm sau, khi chồng tôi ra ngoài để làm công việc khác, ông nhìn thấy người đàn ông kia cũng bị ngã xuống sông đó. Chồng tôi đã kéo anh ta lên.

Quá xấu hổ, người đàn ông kia đã nói: “Ông là người tốt hơn tôi.”

Chồng tôi đáp: “Tôi chỉ làm điều này vì vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy ước thúc bản thân mình chiểu theo nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn’, và tôi đã học bà ấy để trở thành một người tốt.”

Vào một dịp khác, tôi được trả lại một tờ 50 nhân dân tệ giả [khi đi mua đồ]. Thay vì trả lại tờ tiền giả đó, chồng tôi và tôi đã quyết định đốt nó để không ai khác bị nó lừa nữa.

Chồng tôi nói: “Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy chúng ta trở thành những người tốt. Chúng ta thực sự nên chiểu theo những lời dạy của Ngài.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/20/312744.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/8/151964.html

Đăng ngày 08-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share