Bài viết của một học viên từ vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-6-2015] Tôi bắt đầu thật sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 2009. Mặc dù tôi đã vấp ngã trong suốt 5 năm qua, tôi vẫn tiếp tục đề cao trên con đường tu luyện của mình.
Các nguyên lý thâm sâu
Một đồng nghiệp đã đưa cho tôi một cuốn sách giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1995 và tôi đã đọc nó một hay hai lần trong vài năm sau đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng môn tu luyện này cũng chẳng hơn gì các môn khí công khác, chỉ để chữa bệnh khỏe người mà thôi.
Pháp Luân Đại Pháp lại xuất hiện trong tâm trí tôi vào năm 2009 vì tôi cảm thấy rất ưu phiền bởi một số bệnh tật trong mình. Tôi đã mượn các cuốn sách Đại Pháp từ một học viên để đọc và rồi tôi cảm thấy vô cùng chấn động bởi các nguyên lý thâm sâu của pháp môn tu luyện này. Tôi đã nhận ra rằng Đại Pháp không phải một môn khí công bình thường mà là một pháp môn tu luyện chân chính.
Không gì có thể ngăn trở tôi tu luyện
Sau khi nhận ra các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp thật thâm sâu, tôi đã học các sách Đại Pháp với tâm vô cùng thành kính.
Khi chồng tôi nhận ra rằng tôi đang đọc các sách Đại Pháp và luyện công, anh ấy đã cố gắng ngăn cản tôi và cảnh báo rằng tôi sẽ bị mất uy tín và có thể ảnh hưởng đến tương lai của con cái chúng tôi.
Tôi thường nói với anh ấy về Đại Pháp, vì sao Giang Trạch Dân lại bức hại các học viên, về vụ tự thiêu dàn dựng tại quảng trường Thiên An Môn và nhiều điều nữa. Sự chuyển biến ở thân thể tôi ngày càng tốt hơn cũng là để anh ấy được tận mắt chứng kiến.
Nhưng anh ấy cảm thấy sợ hãi bởi cuộc đàn áp Đại Pháp. Đôi lúc anh ấy về nhà trong tình trạng say khướt, chửi rủa và đánh đập tôi. Tôi quyết định khoan dung với anh ấy nhưng vẫn cảm thấy bị đối xử bất công và âm thầm chịu đựng.
Sư phụ giảng:
“Chư vị làm việc khác thì họ không quan tâm đến chư vị; nguyên [luyện công] là việc tốt, nhưng họ cứ không chịu để chư vị yên.” (Chuyển Pháp Luân)
Không có điều gì là ngẫu nhiên trên con đường tu luyện của một người
Sau khi anh ấy phàn nàn rằng tôi chỉ tập trung vào điều mà tôi muốn làm và cuộc sống của anh ấy với tôi thật nhàm chán, tôi hướng nội và phát hiện rằng mình thật ích kỷ và coi thường anh ấy. Tôi không còn quan tâm đến anh ấy như tôi đã từng làm trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi mang cho anh ấy cốc sữa và nhận lỗi về mình.
Khi anh ấy chửi rủa họ hàng bên ngoại của tôi, từ người già nhất đến trẻ nhất, tôi không còn động tâm nữa. Nhưng tôi nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều chấp trước mà tôi cần phải buông bỏ bởi vì không có điều gì là ngẫu nhiên trên con đường tu luyện.
Sư phụ giảng,
“Chư vị ở nơi người thường hàng ngày an nhàn thoải mái, thì chư vị tu làm sao? Nghiệp lực của chư vị chuyển hoá thế nào? Ở đâu có được hoàn cảnh để đề cao tâm tính chư vị và chuyển hoá nghiệp lực của chư vị?” (Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã giảng giải cho chúng ta các nguyên lý của Đại Pháp hết sức rõ ràng. Miễn là chúng ta tuân theo các nguyên lý của Sư phụ, tâm tính của chúng ta sẽ được đề cao và công của chúng ta sẽ tăng lên.
Khi tôi học Pháp, tầng thứ của tôi đã được nâng lên. Tôi cố gắng hết sức để làm theo các nguyên lý của Đại Pháp. Sư phụ giảng, “…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi buông bỏ các chấp trước của mình, thái độ của chồng tôi đối với Đại Pháp đã thay đổi. Khi tôi quá bận để mua hoa quả đặt trước Pháp tượng Sư phụ, anh ấy đã ra chợ và mua những loại quả ngon nhất. Anh ấy nói: “Phải là loại hoa quả ngon nhất để tỏ lòng tôn kính đối với Sư phụ.”
Tôi nghiêm túc hành xử theo đạo làm con và họ hàng bên mẹ chồng tôi hay hàng xóm đều nhận ra rằng tôi là người con dâu rất chu đáo nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Mỗi khi chúng tôi gặp mặt họ hàng, tôi đều nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết các thành viên trong gia đình tôi đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó và bốn người đã đọc các sách Đại Pháp. Tất cả họ đều biết Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.
Những chấp trước ẩn sâu
Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi không còn lo lắng về đủ loại bệnh tật mà tôi đã từng phải chịu đựng trong quá khứ nữa, điều mà không có bác sỹ Trung y, các bệnh viện Tây y hay các chuyên gia y tế nào có thể đạt được.
Tuy nhiên, tôi đã bị đau dạ dày vào tháng 3 năm 2012 và nó đã lan sang toàn bộ vùng lưng và bụng của tôi. Các đồng tu khuyên tôi nên học thuộc Pháp, học Pháp một cách tinh tấn, phát chính niệm và đồng hoá với Pháp. Nhưng tôi vẫn còn các chấp trước mà tôi chưa tìm ra nên mọi nỗ lực của tôi đều vô ích.
Sư phụ giảng:
“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu.” (“Nói về Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi đã không hiểu được đoạn Pháp này và không minh bạch về nghiệp bệnh. Tà ác đã lợi dụng những sơ hở của tôi và tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Tôi đã sụt mất gần 6 kg và chồng tôi rất lo lắng. Bề ngoài tôi rất can đảm và nói rằng tôi sẽ sớm ổn thôi nhưng tôi thật sự rất lo lắng.
Sư phụ giảng“
“Trong tu luyện chính niệm không mạnh mẽ thì không vượt quan nổi, cứ dai dẳng mãi, hơn nữa chính niệm không được mạnh mẽ cũng khiến tín tâm bị sứt mẻ.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Los angeles”)
Tình trạng này kéo dài trong sáu tháng. Chồng tôi đã mất kiên nhẫn và đưa tôi đến bệnh viện tỉnh. Các bác sỹ khuyên tôi phẫu thuật nhưng không chắc liệu việc đó có giúp được gì không. Vì vậy chồng tôi đã đưa tôi đến Bệnh viện Đại học Y Liên minh Bắc Kinh.
Trong khi đang nằm viện, tôi đã hướng nội và tìm thấy một số chấp trước căn bản. Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không còn phải tốn tiền cho bất cứ bệnh tật nào nữa. Tôi dựa dẫm rất nhiều vào việc đồng tu phát chính niệm cho tôi và nghĩ rằng họ đã không nỗ lực hết mình vì tôi. Bên cạnh đó, nghiệp tư tưởng không chế tôi và tôi không ngừng suy nghĩ về bệnh tật của mình.
Sau khi nhận ra tất cả những chấp trước này, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng.
Đặt sinh mệnh của mình vào tay Sư phụ
Trước cuộc kiểm tra sức khoẻ, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi phá trừ những an bài của cựu thế lực. Tôi đã đặt sinh mệnh của mình vào tay Sư phụ. Sức khỏe của tôi đã được cải thiện và tôi nghĩ đó là bởi vì tôi đã đề cao trong sự tu luyện của mình.
Tôi đọc thẻ bệnh nhân, trên đó ghi “Ung thư tá tràng giai đoạn đầu.” Tôi không động tâm và ngay lập tức phủ nhận điều này như một giả tướng.
Một cụ bà cao tuổi, người mà đã trải qua phẫu thuật trong bệnh viện, bị đau đớn rất nhiều. Tôi chan chứa nước mắt khi nhìn thấy bà ấy. Nhưng nhìn thấy điều này khiến tôi càng thêm quyết tâm tu luyện tinh tấn.
Phần lớn thời gian tôi ngồi trên giường bệnh luyện tĩnh công và học thuộc Pháp. Pháp của Sư phụ đã khích lệ và giúp tôi gia cường chính niệm của mình. Sư phụ giảng: “Tâm nhất định phải chính.” (Chuyển Pháp Luân)
“Sinh vô sở cầu
Tử bất tích lưu
Đãng tận vọng niệm
Phật bất nan tu.”(“Vô tồn”, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
Không tồn
“Khi sống không có chỗ cầu
Khi chết không hối tiếc lưu luyến
Trừ sạch hết vọng niệm
Tu Phật không khó”“Cự nạn chi trung yếu kiên định
Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”Tạm diễn nghĩa:
“Trong nạn lớn cần kiên định
Ý chí tinh tấn không thể thay đổi”(“Kiên định”, Hồng Ngâm)
Tận dụng mọi cơ hội để nói về Đại Pháp
Mọi người trong bệnh viện đều cần phải nghe chân tướng về Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi tận dụng mọi cơ hội để giúp mọi người thoái Đảng. Tôi biết rằng tất cả bệnh nhân, y tá, bác sỹ và mọi người trong bệnh viện mà tôi gặp đang chờ đợi để nghe chân tướng về Đại Pháp. Tôi bảo mọi người nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” khi gặp vấn đề.
Cụ bà cao tuổi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nhẩm đi nhẩm lại câu chân ngôn Đại Pháp. Khi bà ấy xuất viện, bệnh của bà ấy đã thuyên giảm.
Tôi nằm viện khoảng 35 ngày mà không cần phẫu thuật. Tôi xuất viện cùng danh sách của 17 người đã thoái Đảng.
Khi về nhà, tôi đã hồi phục và vì việc này mà chị gái tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Hoàn thành sứ mệnh của mình
Sư phụ giảng:
“Đã mang danh đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, [thì] giải thoát cá nhân không phải là mục đích tu luyện; [mà] cứu độ chúng sinh mới là đại [thệ] nguyện của chư vị khi đến [cõi người nơi] đây, và là trách nhiệm và sứ mệnh mà lịch sử đã giao phó cho chư vị.” (“Hãy vứt bỏ tâm con người và hãy cứu độ thế nhân”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Mọi người đang chờ để được nghe chân tướng về Đại Pháp. Một tuần sau khi tôi xuất viện, tôi đã xin một học viên khác tài liệu về Đại Pháp. Tôi học các tài liệu trước rồi sau đó phân phát chúng.
Khi tôi phân vân không biết thực hiện thế nào, tôi đã đọc tuần báo Minh Huệ, trong đó cung cấp cho tôi rất nhiều ý tưởng về cách nói với mọi người chân tướng về Đại Pháp.
Một học viên khác đã giúp tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà của tôi. Tôi tập trung vào việc sao ghi các đĩa Thần Vận và sau đó phân phát chúng trên đường đi làm.
Không chấp nhận từ bỏ Đại Pháp
Tại nơi làm việc, chúng tôi có một chương trình truyền hình trực tiếp về việc kỷ niệm và bắn pháo hoa trong lễ hội đèn lồng vào năm 2010. Tôi được chỉ định làm người dẫn chương trình tại buổi lễ kỷ niệm. Đó là chương trình được thực hiện bởi ban thông tin tuyên truyền thành phố và đó là cơ hội vô cùng tốt để phát đĩa Thần Vận trong toà nhà của họ.
Hầu hết mọi người đều nghỉ vì hôm đó là Chủ Nhật. Tôi đặt đĩa Thần Vận dưới cửa của một vài phòng ban.
Tôi có chút quá tự hào về thành tích của mình và do đó đã tạo ra sơ hở để cựu thế lực dùi vào.
Sau khoảng một tháng, trưởng phòng của tôi đã gọi tôi vào phòng của ông ấy. Sau khi nói chuyện, ông ấy bảo tôi mang đến cho ông ấy các sách Đại Pháp vì ông ấy đã hứa với các vị lãnh đạo cấp cao của thành phố rằng ông ấy sẽ nói chuyện với tôi.
Nói một cách ngắn gọn, tôi đã bị hệ thống máy quay an ninh ghi hình lại khi đang đặt các tài liệu Đại Pháp ở dưới các cửa. Họ đã bị sốc. Tôi khá nổi tiếng trong lĩnh vực truyền thông ở thành phố chúng tôi. Họ không muốn mất tôi và bảo tôi chỉ cần giao nộp các sách Đại Pháp và từ bỏ tu luyện. Và như vậy là sự việc kết thúc theo quan điểm của họ.
Tôi nói: “Nếu ông muốn đọc cuốn sách và hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể cho ông mượn cuốn sách, nếu không thì việc đó tương đương với làm hại ông.” Tôi giải thích tại sao tôi lại kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tại sao trên thế giới lại có nhiều người tập luyện môn đó đến vậy.
Một học viên khác và tôi đã phát chính niệm để diệt trừ tà ác xung quanh toà nhà thành phố ngăn trở mọi người nghe được chân tướng về Đại Pháp.
Nói chuyện theo chủ đề tuỳ thuộc vào địa vị xã hội của từng người
Một người bạn đã mời tôi đến nhà hàng của anh ấy vì anh ấy muốn tôi gặp gỡ bạn bè của anh ấy gồm cựu hiệu trưởng một trường Đảng, tổng giám đốc một công ty bất động sản liên kết cùng chính quyền tỉnh, một vị giáo sư trường Đảng và một quan chức chính phủ cấp quận cùng một nhân viên ngân hàng.
Tại bữa tối, tôi đã phát chính niệm xin Sư phụ trợ giúp. Tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp, thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và đưa cho tất cả họ các tài liệu Đại Pháp và phần mềm đột phá phong toả Internet.
Với mỗi người tôi lựa chọn một chủ đề khác nhau dựa trên địa vị xã hội của họ. Với vị tổng giám đốc công ty bất động sản, tôi giải thích tại sao ngành bất động sản Trung Quốc lại là một ngành kinh tế bong bóng lớn nhất và ông ấy đồng ý. Sau đó tôi đã hỏi ông ấy nhìn nhận việc ngã ngựa của các quan chức hàng đầu Trung Quốc như thế nào. Ông ấy nói rằng đây là một giai đoạn biến động chính trị vì vậy ông ấy không dám làm bất cứ điều gì và mọi người đều đang quan sát.
Tôi giải thích cho ông ấy về nguyên lý “thiện ác hữu báo”, trong khi Trung Quốc đang trải qua một sự thay đổi lớn, mỗi người dân Trung Quốc đều phải lựa chọn vào thời khắc quan trọng này. Một lựa chọn như vậy sẽ quyết định số phận của họ. Tôi đã nói về phong trào thoái Đảng và thuyết phục ông ấy thoái Đảng.
Tôi nhắm đến người dân ở mọi tầng lớp xã hội mà giảng chân tướng về Đại Pháp, từ các quan chức địa phương và thành phố đến các công chức bình thường và từ người lao động đến các người dân làng và người bán rong. Mỗi sự kiện kinh doanh hay hội thảo đều là cơ hội để nói về Đại Pháp.
Trong quá trình tu luyện, tôi thấy mình như một đứa trẻ dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Sư phụ nắm lấy tay tôi, dẫn dắt tôi trên con đường trở về với chân ngã của mình và cuối cùng là tôi luyện tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.
Tôi sẽ không bao giờ biết được Sư phụ đã chịu đựng thay tôi nhiều thế nào nhưng tôi biết một điều rất rõ ràng…Không có sự bảo hộ, điểm hoá và chịu đựng của Sư phụ thì không thể có tôi ở đây ngày hôm nay. Không có bất cứ ngôn từ nào ở thế giới con người có thể diễn tả được cảm xúc và lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/10/310667.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/29/151316.html
Đăng ngày 20-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.