Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-6-2015] Nhóm học Pháp của chúng tôi được thành lập khoảng hai năm trước. Hầu hết chúng tôi đều ở tầm trung hoặc cao tuổi. Một số là những học viên lâu năm đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 10 năm còn một số là học viên mới và vừa bắt đầu tu luyện khoảng bốn tháng trước. Dưới đây là một số câu chuyện của chúng tôi.</font>

Em trai và chị gái đều rất tinh tấn

Hai học viên cao tuổi là hai chị em. Người em trai là một học viên lâu năm và đã bị bắt giữ bất hợp pháp hai lần khi nói với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Chị gái của ông 77 tuổi và từng sống ở vùng nông thôn. Chồng bà ấy đã qua đời và các con bà đều đã lập gia đình. Bà đã thấy được Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào từ sự thay đổi ở em trai mình rồi bà quyết định tu luyện và chuyển đến thành phố của chúng tôi.

Họ thuê một nơi để sống và phải dựa vào đồng lương hưu ít ỏi của cậu em trai. Họ hầu như không đủ tiền để chi tiêu và sống rất đạm bạc.

Mặc dù người chị gái là một học viên mới nhưng bà rất có khả năng chịu khổ. Bà toàn tâm toàn ý làm ba việc. Bà từng bị mù chữ và với sự giúp đỡ của cậu em trai, bà đã có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân chỉ trong vài ngày!

Bà nói rằng càng học Pháp, bà càng cảm thấy mình may mắn như thế nào khi có cơ hội đắc Pháp ở tuổi cao nhường này. “Sư phụ đã cứu độ tôi,” bà nói: “Tôi không được quên điều mà Sư phụ dạy chúng ta-cứu độ chúng sinh.”

Bên cạnh việc học Pháp và luyện công, bà ra ngoài để giảng chân tướng mỗi ngày. Trong hai tháng trước, bà đã thuyết phục được khoảng 16 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó mỗi ngày.

Có thời điểm mà đầu gối của bà bị sưng to một cách tồi tệ trong hơn 10 ngày nhưng bà không bao giờ ngừng ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Khi đầu ngón chân của bà bắt đầu chảy máu sau khi đi bộ nhiều giờ, bà vẫn không để ý đến chân mình và nhẩm: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Có lần bà vô tình gặp phải một công an mặc thường phục trong công viên và người này đã lục túi bà. Bà vẫn bình tĩnh và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Danh sách của những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ ở trong túi của bà nhưng viên công an đã không tìm thấy.

Hàng ngày người em trai thường dạy từ lúc 3h40 phút sáng để luyện công. Sau khi học Pháp xong vào buổi sáng ông chỉ ăn rất đơn giản và ra ngoài giảng chân tướng cho đến tối. Ông đọc các bài kinh văn khác của Sư phụ và đọc các bài viết trên Minh Huệ đồng thời phát chính niệm mỗi giờ. Ông có thể thuyết phục được ít nhất 20 đến 30 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ mỗi ngày và không về nhà cho đến khi đạt được con số trên.

Các đồng tu ước tính rằng kể từ khi ông ấy đến vùng của chúng tôi năm tháng trước, ông ấy đã giúp được hơn 5000 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trong những năm qua, ông ấy đã giúp khoảng 50.000 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Bà Zhang: Tôi đã đề cao tâm tính và bản chất của mình

Bà Zhang 65 tuổi đã tu luyện được khoảng năm năm. Dưới đây là những trải nghiệm tu luyện của bản thân bà:

Sau khi tôi tu luyện được ba tháng, tôi chỉ có thể ngồi song bàn được khoảng 5 phút vì tôi không thể chịu đựng được sự đau đớn. Một ngày người hàng xóm của tôi đột nhiên trở nên giận giữ. Bà ấy bắt đầu chửi rủa tôi. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng ta không được cư xử giống như người thường khi gặp mâu thuẫn và chúng ta không nên đánh hay chửi lại.” Mặc dù tôi bình tĩnh nói lý với bà ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm ức. Sau ngày hôm đó, tôi học Pháp và đã có thể buông bỏ được chuyện đó và tĩnh tâm xuống.

Sáng ngày hôm sau, tôi đã có thể ngồi tĩnh công 50 phút. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình và tôi đã cảm động chảy nước mắt. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không có ngôn từ nào có thể tả xiết.

Một người hàng xóm tuổi tác đã cao thường hay nhờ tôi làm giúp bà ấy việc nhà và tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ bà ấy. Tôi có thể hoà hợp với tất cả hàng xóm. Khi họ biết các học viên Đại Pháp là những người tốt, họ sẽ biết cuộc đàn áp là sai.

Sau khi tu luyện được sáu tháng, tôi đã từ Pháp mà nhận thức được mục đích thật sự của sinh mệnh là trở về với chân ngã của mình và tôi nên coi nhẹ danh, lợi và tình cảm của mình. Lúc đó tôi đang phải đối mặt với một khảo nghiệm rất lớn về tâm tính. Chồng tôi qua đời và để lại cho tôi tài sản thừa kế trị giá một triệu nhân dân tệ. Tuy nhiên, con trai tôi muốn độc chiếm tài sản đó và đã đưa ra những đòi hỏi vô lý đối với tôi.

Ban đầu tôi muốn kiện con trai, sau đó tôi nhớ lại điều mà Sư phụ đã dạy:

“Những của cải vật chất khi sinh không mang theo đến, khi tử không mang theo đi…” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nói chuyện với chị gái tôi, cũng là một học viên và tôi đã từ bỏ ý định kiện con trai tôi. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này một cách trầm tĩnh.

Con trai tôi đã rất cảm động. Cháu thường đến thăm tôi và cảm thấy rất xấu hổ. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ không thể giải quyết vấn đề được tốt.“

Bà Li: Công khai thoái xuất khỏi ĐCSTQ tại nơi làm việc

Bà Li 77 tuổi là một học viên lâu năm. Bà vừa mới tham gia học Pháp nhóm gần đây. Bà đã có một thời gian rất khó khăn để đột phá việc giảng chân tướng mặt đối mặt. Bà cũng gặp một số can nhiễu từ gia đình.

Sau khi tự mình học Pháp nhiều hơn và tham gia vào nhóm học Pháp, bà đã có thể thu xếp ổn thỏa cho người chồng hay đau ốm của bà và vì vậy bà đã có thể ra ngoài để giảng chân tướng. Ban đầu bà đi cùng bà Zhang ra công viên. Khi bà Zhang giảng chân tướng, bà sẽ phát chính niệm và viết tên của những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Trong vòng hai tuần họ đã thuyết phục được 85 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Bà Li sau đó đã tự mình đến công viên lần đầu tiên. Bà đã gặp một người đàn ông lớn tuổi cùng con trai của mình và dễ dàng thuyết phục ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bà ấy nhận ra rằng đó là sự khích lệ từ Sư phụ và rằng bà nên tinh tấn cứu thêm nhiều người hơn nữa.

Sau khi tham gia nhóm học Pháp, bà Li nói rằng bà cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng. Mọi người thường hỏi bà: “Tại sao bà lại có thể đi bộ nhanh đến vậy?” Bà đã từng gặp khó khăn khi bước lên cầu vượt dành cho người đi bộ vì cầu thang quá cao nhưng bây giờ bà có thể bước lên một cách nhẹ nhàng. Bà vui vẻ giảng chân tướng trực diện mỗi ngày. Giờ đây bà trông trẻ hơn đến 20 tuổi.

Là một giáo viên, bà Li đã gia nhập ĐCSTQ nhiều năm trước và thậm chí còn được mang danh là “đảng viên tiên tiến.” Bà thường tự trách móc bản thân vì đã đầu độc thế hệ trẻ bằng thứ văn hoá Đảng do sự thiếu hiểu biết của mình. Những học viên khác đã giúp bà thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng bí danh hồi đầu năm 2005 nhưng do sợ hãi bà vẫn tiếp tục đóng Đảng phí.

Một bài viết được đăng trên trang web Minh Huệ đã nói về việc thân thể của một số học viên vẫn bị tà ác khống chế một phần. Một số người không thể tự giải thoát mình và những học viên đó chắc chắn sẽ bị mất đi sinh mệnh. Bà Li đã được cảnh tỉnh.

Bà đã đến nơi làm việc và nói với vị giám đốc: “Tôi đã chính thức thoái Đảng. Tôi sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động nào nữa. Giờ đây tôi đã già và cũng cần chăm sóc chồng của mình.” Bà rất bình tĩnh mà không hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào. Kể từ đó nơi làm việc cũ của bà không còn yêu cầu bà phải đóng đảng phí nữa.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/27/311465.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/5/151900.html

Đăng ngày 13-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share