Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-7-2015] Tôi có một đồng nghiệp cũ, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm. Tôi nghe nói rằng có nhiều điều thù thắng đã triển hiện sau khi ông bắt đầu tu luyện, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chính mình cũng tu luyện.

Sau nhiều năm tôi gặp lại ông nhân dịp Tết Nguyên đán Trung Quốc 2013. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy rằng ông ấy rất khỏe mạnh và tinh tường.

“Tôi cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Tôi buột miệng. Thậm chí tôi không biết ý niệm đó đến từ đâu. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, sau khi đắm mình vào tu luyện, tôi không bao giờ ngừng lại.

Tôi rất vui vì đã không bỏ lỡ cơ hội.

Bước vào tu luyện

Lớn lên trong một xã hội vô thần, tôi không có nền tảng tôn giáo. Tôi tìm hiểu nhiều tôn giáo, nhưng không có tôn giáo nào lay động tâm tôi. Vì vậy, khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi không hề biết tu luyện là gì.

Sư phụ nhấn mạnh trong Pháp lý rằng chúng ta cần chân tu. Nhưng làm thế nào để thực sự chân tu đây?

Theo nhận thức của tôi, trước hết, tôi phải tinh tấn học Pháp và luyện công. Tôi đã cố gắng hết sức luyện tất cả năm bài công pháp và thường đọc các kinh sách Đại Pháp.

Càng học Pháp tôi càng muốn học. Vào thời điểm đó tôi không có nhiều sách Đại Pháp, vì vậy tôi đã tải và in tất cả 44 cuốn sách từ trang web Minh Huệ.

Tôi học kinh sách theo thứ tự thời gian. Sau khi học xong, tôi cảm thấy rằng tâm của mình đã được thanh lọc.

Tôi từng hết sức chú ý tới những thay đổi trong cơ thể. Nhưng bây giờ tôi ngộ ra rằng trong tu luyện Đại Pháp, tu tâm tính là trọng yếu nhất. Là một người chân tu, tôi nên chiểu theo các tiêu chuẩn tâm tính phù hợp với một người tu luyện trong mọi hành động của mình.

Chân tu

Tôi tới thăm cha mẹ ở thành phố khác nhân dịp Tết Nguyên Đán 2014. Vì sợ hãi, tôi đã không mang theo sách Đại Pháp, chỉ mang một máy nghe nhạc MP3 có các bài giảng của Sư phụ và nhạc luyện công.

Tôi đã buông lơi bản thân và tận hưởng cuộc sống. Mặc dù tôi vẫn luyện công và nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi đã làm việc đó như để hoàn thành nghĩa vụ. Tôi thường ngủ gật trong khi đang nghe Pháp. Tôi cũng ngừng học thuộc Pháp, việc mà tôi đã bắt đầu từ vài tháng trước.

Sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy trạng thái tu luyện của mình có vấn đề. Tôi vẫn luyện công, học Pháp, đọc kinh văn nhưng tôi không có cảm giác rằng mình đề cao nhanh chóng mỗi ngày.

Tôi đã gặp khảo nghiệm sắc dục trong mộng. Tôi không nhớ mình là một người tu luyện cho đến khi kết thúc khảo nghiệm. Tôi đột nhiên tỉnh dậy và hối tiếc ghê gớm rằng mình đã không vượt qua được khảo nghiệm.

Trong giấc mộng khác, tôi đã bị trượt từ trên cao xuống. Tôi đã không lo lắng hoặc băn khoăn gì cả, mà trái lại còn khá vui vẻ. Sau khi tỉnh dậy, tôi rất buồn vì bản thân mình.

Tôi đã thức tỉnh sau giấc mơ. Tôi tự hỏi bản thân rằng mình có là một người chân tu hay không?

Thời gian đó, tôi không có nhiều thành quả trong việc giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại và thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi nhận ra rằng nếu mình tu luyện không tốt, thì sẽ không thể cứu độ chúng sinh.

Trong khi nói chuyện với một học viên mới, cô nói rằng chân tu không phải là nói miệng. Đây chính là vấn đề của tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Nhiều lúc ngay cả sau khi tôi nhận thức ra điều gì hoặc ngộ ra rằng tôi nên làm việc gì, tôi vẫn không đi làm việc đó. Tôi đánh giá mọi việc dựa trên những quan niệm của bản thân, chứ không dựa trên Pháp. Cuối cùng, tôi thiếu tín tâm vào Sư phụ.

Tôi quyết tâm thay đổi chính mình. Việc đầu tiên trong danh sách những việc tôi phải làm là dậy sớm luyện công.

Thực tế, khi mới tu luyện, tôi đã thức dậy vào 3:30 mỗi ngày, vốn là điều tôi chưa từng làm trước đây. Một học viên nhắc nhở rằng Sư phụ đã đánh thức tôi dậy để luyện công, nhưng tôi đã không tin. Tôi nghĩ rằng dậy quá sớm sẽ gây tổn hại cho sức khỏe. Tôi cảm thấy rằng, là một người mới bắt đầu tu luyện, cơ thể của tôi sẽ không thể chịu đựng được nếu mỗi đêm tôi ngủ ít như vậy. Mặc dù trong những ngày đầu tu luyện tôi dậy sớm vào mỗi buổi sáng, nhưng không bao giờ dậy sớm để luyện công.

Tôi ngộ ra rằng mình đã không tín Sư. Nếu đây là điều Sư phụ muốn tôi làm, chắc chắn tôi có thể làm được.

Tôi đã cố gắng hết sức dậy sớm vào buổi sáng. Mặc dù tôi không thể kiên trì làm được như vậy hàng ngày, tôi vẫn dậy sớm hơn nhiều so với trước đây. Đáng ngạc nhiên hơn, tôi không bao giờ cảm thấy khó chịu vì thiếu ngủ. Thay vào đó, tâm của tôi trở nên thanh tịnh và sáng suốt hơn, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Niềm hạnh phúc tôi từng trải nghiệm khi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp đã trở lại.

Tôi cũng nhận thấy một sự thay đổi của bản thân. Bất cứ khi nào tôi gặp chuyện gì, tôi nhớ rằng Sư phụ luôn ở bên tôi. Tôi rất vui vì bây giờ tôi thực sự chân tu.

Công việc của tôi trở nên bận rộn hơn. Hóa ra việc tôi dậy sớm luyện công rất hữu ích, vì tôi cũng phải đi làm sớm. Mặc dù công việc bận rộn và căng thẳng, tôi không cảm thấy mệt. Tôi cảm thấy rất sung sức và cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng nhẹ.

Đề cao hơn nữa

Tôi được giao một nhiệm vụ tại nơi làm việc với việc phải làm thêm giờ. Sau đó tôi trở nên buông lơi trong việc học Pháp, và có những lúc không học Pháp trong nhiều ngày.

Do không học Pháp vững, tôi trở nên bối rối về cách giải quyết các mối quan hệ phức tạp giữa các đồng nghiệp. Tôi đã thất vọng rằng ngay cả sau khi tu luyện được một thời gian, tôi vẫn không biết cách giải quyết các mâu thuẫn.

Tôi cố gắng chiểu theo yêu cầu của Pháp, nhưng nhận ra rằng mình không biết làm cách nào để hòa vào Pháp. Tôi nghĩ đến các Pháp lý khác nhau, nhưng không biết nên chiểu theo Pháp lý nào. Tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi tĩnh tâm và hướng nội. Tôi thấy rằng mình đã bị mắc ở vấn đề cụ thể đó. Tôi học Pháp là để đi tìm một giải pháp. Học Pháp và luyện công đã trở thành một hình thức, và tâm của tôi không minh bạch.

Tôi cũng viện lý do để bỏ qua việc học thuộc Pháp vì cảm thấy quá khó.

Tôi bị sốc khi nhận ra vấn đề của mình – chấp trước an dật. Tôi muốn tu luyện thoải mái, và không muốn phải chịu khổ.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999]”

“Những gì tôi yêu cầu chư vị làm là siêu việt khỏi người thường, cao hơn nữa – đó chính là, làm một người tốt hơn, một người có đạo đức cao thượng hơn. Chỉ có như vậy, chư vị mới có thể tu luyện lên trên.”

Tôi chợt ngộ ra rằng là một người chân tu, tôi phải vượt lên trên người thường. Tôi phải đề cao từng ý niệm và nhìn mọi việc từ một tầng thứ cao hơn.

Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi vẫn còn nhiều chấp trước, nhưng tôi sẽ tu luyện tinh tấn và bắt kịp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/9/151986.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/30/313138.html

Đăng ngày 04-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share