Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Dù là người cao tuổi nhưng tôi đã phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp đến mọi người trong nhiều năm qua. Tôi hiểu rằng đó là nhiệm vụ của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bị bắt vào tháng 3 năm nay trong khi phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Nhà tôi bị lục soát và cảnh sát đã lấy đi nhiều tài liệu giảng chân tướng. Sau đó tôi bị giam giữ trong bảy ngày.

Các đồng tu đã nhắc tôi cần giữ chính niệm khi làm các công việc Đại Pháp bởi vì họ nói rằng tôi có các chấp trước. Nhưng tôi đã không nghĩ về điều này và không thay đổi; vì vậy, cựu thế lực đã dùi vào các sơ hở này của tôi.

Tôi đã liên tục phát chính niệm sau khi bị bắt và nói với cảnh sát về Pháp Luân Đại Pháp khi họ đưa tôi về đồn.

Cảnh sát thẩm vấn tôi tại đồn cảnh sát đã hỏi tôi vì sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bảo anh ta rằng tôi từng bị viêm gan B và u nang gan.

Tôi giải thích: “Tôi không có nhiều tiền. Nếu tôi dùng tiền để khám bệnh, tôi không thể trả tiền học phí cho các con tôi và chúng tôi sẽ không có gì ăn. Tôi đã khỏi các căn bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Anh ấy không nói được gì, gật đầu và rời khỏi phòng.

Một nữ cảnh sát nói thầm với tôi khi không có ai trong phòng rằng: “Hãy cẩn thận khi bà về nhà. Họ sẽ thường xuyên đến sách nhiễu bà.” Cô ấy cũng nói rằng ông bà cô cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một vài cảnh sát từ Cục Công an Thành phố đã sách nhiễu nhà tôi sau đó. Con trai tôi rất ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, đã tìm cách giấu đi hình của Sư phụ, các sách Pháp Luân Đại Pháp và máy tính của tôi trước khi họ tìm ra chúng.

Tạo nên làn sóng tích cực trong trại giam

Tôi bị chuyển đến một trại tạm giam từng là một trung tâm tẩy não, nơi mà rất nhiều học viên đã bị bức hại nghiêm trọng. Hiện tại trung tâm này đang giam giữ hàng chục người nghiện ma túy, mại dâm và đánh bạc. Tất cả họ đều rất trẻ tuổi và chỉ có tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp duy nhất.

Trong phòng tôi bị giam luôn mở các chương trình TV phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp 24 tiếng một ngày. Vào ban đêm, những bóng đèn công suất lớn được bật lên thắp sáng căn phòng như ban ngày. Tuy nhiên, mỗi phòng có hai máy quay phim; các tù nhân cùng phòng đã nhắc tôi tránh các máy quay phim khi tôi luyện công.

Một ngày thời tiết rất lạnh. Hai tù nhân sẽ ngủ chung một giường để sưởi ấm cho nhau. Nhưng khi ngồi đả tọa trên giường thì tôi không cảm thấy lạnh nữa. Lính canh đã hét vào các tù nhân đó và ra lệnh cho họ quay trở về giường của mình. Họ nói họ rất lạnh và không thể ngủ được. Lính canh đã chỉ tay vào tôi và nói: “Hãy nhìn bà ấy kìa! Bà ấy lớn tuổi hơn các người nhưng bà ấy không than lạnh.”

Một cô gái đã lên cơn nghiện ma túy và đau đớn lăn lộn trên sàn nhà. Tôi đã đứng dậy giúp cô ấy. Lính canh ngăn tôi lại và nói: “Khoan đã. Hãy để cô ta như vậy.”

Một cô gái trẻ khoảng 22 tuổi đến từ nông thôn bước vào và hỏi ai là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói với một lính canh sắp xếp cho cô ở chung phòng với tôi và bảo cô không hành nghề mại dâm nữa mà thay vào đó là học Pháp Luân Đại Pháp từ tôi.

Mỗi tù nhân có ba bữa ăn nhỏ, nhưng khi tôi đi đến căng tin để ăn thì những nữ phục vụ đối xử với tôi khác hẳn. Họ bảo tôi: “Bà à, hãy ăn nhiều như bà muốn. Bà thật khác biệt so với những người khác.”

Vào ngày đầu tiên trong trại giam, tôi thấy tiếc cho những cô gái trẻ đã đi sai đường khi họ không có được cơ hội học Pháp Luân Đại Pháp.

Vào ngày thứ hai, tôi phát hiện rằng họ rất tốt bởi vì tất cả họ đều đã biết “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Phần biết của họ đã có thể phân biệt được tốt – xấu và thiện – ác. Họ hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” dù có nguy cơ bị một hình phạt nặng khi làm vậy.

Một ngày khi họ được cho phép ra ngoài hít thở khí trời, mỗi phạm nhân đi ngang qua tôi đã nói: “Chị à: Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và “Chúng tôi muốn tu luyện cùng chị.” Một số phạm nhân cũng hô lớn: “Trời diệt Trung Cộng. Thoái đảng bảo bình an!”

Khi mỗi phạm nhân tiến đến tôi, từng câu nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” vang trong không trung.

Từ đó, bất cứ khi nào họ thấy tôi trên đường đến nhà ăn hoặc nhà tắm, họ đều hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi chào họ và thậm chí họ còn hô lớn hơn. Cả trại giam đều có thể nghe thấy và các lính canh vờ như không thấy hoặc không nghe gì.

Tôi đã rất cảm động. Càng ngày càng nhiều người đã thức tỉnh nhờ những nỗ lực của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Và tôi cũng hối hận bởi vì tôi chưa làm được tốt khi giảng chân tướng cho những bạn trẻ. Tôi quyết tâm sẽ làm tốt hơn sau khi tôi được thả.

Khi tôi được thả ra khỏi trại giam, giám đốc trại giam đã gặp và nói với tôi rằng: “Bà không được ra ngoài phát tài liệu nữa đấy!” Ông ta nói thêm: “Các con bà sẽ bị ảnh hưởng và chúng sẽ không thể ra nước ngoài hoặc có một công việc tốt. Nếu bà nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt thì hãy tu luyện ở nhà. Không ai quan tâm đến khi bà làm việc đó ở nhà.”

Tôi đã cảm ơn ông ấy và cầu mong ông được bình an.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/17/312506.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/19/152133.html

Đăng ngày 13-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share