Bài viết của Từ Dung ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2015] Tôi và bạn tôi, cô Cần, cùng sở hữu một cửa hàng. Vào một ngày tháng 4 năm 1999, một người bạn của cô Cần đã ghé qua cửa hàng của chúng tôi. Khi nhìn thấy cô Cần, cô ấy hỏi: “Chị thấy tôi có gì khác biệt không?” Cô Cần trả lời rằng nhìn bề ngoài thì cô không thấy có bất kỳ sự thay đổi rõ ràng nào, ngoại trừ cặp mắt của cô bạn đó vẫn luôn sáng và rạng ngời. Sau đó cô Cần hỏi thăm về cuộc sống của người bạn.

Bạn của cô Cần nói: “Pháp Luân Công đã cải biến tôi. Tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt. Giờ đây tôi rất khỏe mạnh.” Cô Cần nói: “Ồ, chắc hẳn đó là một pháp môn rất tốt. Chị đã từng mắc rất nhiều căn bệnh và cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc. Mỗi lần chúng ta gặp nhau, chị đều rất đau khổ và hay than thở về cuộc sống của mình. Giờ đây chị đã hoàn toàn khác xưa. Tôi cũng muốn học Pháp Luân Công!” Sau đó người bạn của cô Cần đã mời chúng tôi ghé qua nhà cô để nghe băng thu âm bài giảng thứ nhất ở Quảng Châu của Sư phụ Lý, Nhà sáng lập của Pháp Luân Công.

Vài ngày sau, chúng tôi đã có được cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính gồm các bài giảng của Pháp Luân Công, và chúng tôi bắt đầu luyện công tại điểm luyện công vào mỗi buổi sáng. Thời điểm đó, có nhiều người đang theo học và có rất nhiều điểm luyện công trên toàn thành phố. Tôi nhớ một ngày nọ, sau khi luyện công xong và đang trên đường đi bộ về nhà, toàn thân tôi nhẹ tựa lông hồng và cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lỡ cơ duyên bởi cuộc bức hại

Sau đó cô Cần nói: “Tôi nghe nói chúng ta không được phép tu luyện Pháp Luân Công nữa. Một vài học viên trong số chúng ta đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, chị có muốn đi đến đó không?” Tôi nói rằng tôi sẽ không đi, và tôi sẽ không tu luyện nữa nếu pháp môn bị cấm. Tôi đã chưa đọc xong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” và không nhận thức được Pháp Luân Công trân quý đến nhường nào. Tôi đã bị lừa dối bởi vụ tự thiêu ở Thiên An Môn đang được phát sóng trên truyền hình, và tôi cũng không ngộ Pháp của Sư phụ được sâu sắc. Tôi đã gửi các các cuốn sách của tôi trả lại quê nhà và từ bỏ tu luyện.

Quay trở lại tu luyện Pháp Luân Công sau khi minh bạch chân tướng

Vài năm trôi qua, tôi dành toàn bộ thời gian và sức lực vào công việc kinh doanh của mình. Tôi đã bị mắc nhiều căn bệnh. Tôi tìm đến nhiều bác sỹ nhưng sức khỏe của tôi vẫn không hề được cải thiện. Chồng tôi bỏ bê công việc kinh doanh của chúng tôi và chỉ đảm trách việc giao hàng. Anh ấy rất nóng tính, và chẳng bao giờ nói chuyện với tôi một cách tử tế. Anh ấy là một người cứng rắn và độc đoán.

Chồng tôi cũng bị bệnh vẩy nến và phải dùng thuốc hàng ngày. Con tôi vị viêm gan B. Tôi tự hỏi tôi sống vì điều gì. Tại sao chúng tôi phải gánh chịu khổ. Tại sao mọi người đến thế giới này đều phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Tôi luôn ca thán về việc mình phải chịu khổ nhiều như thế nào.

Tôi nghỉ làm một thời gian, và về quê một vài ngày. Trong khi ở nhà của em gái, tôi thấy vụ tự thiêu Thiên An Môn chiếu trên ti-vi. Sau đó tôi xem một số đĩa CD giảng chân tướng. Tôi đã thực sự minh bạch chân tướng. Tôi khóc trong khi xem chúng, và nhận ra rằng Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản) chính là kẻ đã bức hại và vu khống Pháp Luân Công.

Pháp Luân Công là pháp môn tu luyện của Phật gia, nghiêm cấm sát sinh, bao gồm cả việc tự tử, và chiểu theo các nguyên lý tối cao của vũ trụ, Chân – Thiện – Nhẫn. Nó không chỉ khiến thân thể người ta trở nên khỏe mạnh hơn, mà nó còn giúp cho người ta trở nên thành thật, thiện lương, khoan dung và sáng suốt hơn. Sau khi minh bạch chân tướng, tôi lại tiếp tục tu luyện Đại Pháp.

Thân tâm cải biến, người nhà thụ ích

Tôi lấy lại các cuốn sách của mình, và đã bật khóc khi đọc “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đọc đến đoạn:

”Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng mọi bệnh tình của tôi là do nghiệp lực của bản thân [tạo thành]. Bởi vậy, tôi đã vứt tất cả thuốc mà tôi có ở trong nhà, và nghiêm khắc tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Trước kia, mỗi khi chồng tôi nổi giận với tôi, tôi sẽ đáp trả và thậm chí là bỏ nhà. Giờ đây tôi hướng nội để tìm những lỗi sai của bản thân. Nếu tôi không làm gì sai, thì tôi sẽ tự nhủ rằng đó hẳn là do tôi đã nợ anh từ kiếp trước và đây là món nợ mà tôi phải trả.

Tôi không động tâm khi bị anh nói nặng lời mà chỉ mỉm cười, nhẩm đọc các lời giảng của Sư phụ, và anh ấy cũng cười. Anh ấy nhanh chóng cải biến thành một người tốt hơn và nói: “Giờ đây anh không tin vào bất cứ điều gì ngoại trừ Pháp Luân Công. Anh sẽ luôn giữ một lá bùa của Pháp Luân Công bên mình.”

Có lần, tôi cùng anh và con đang đi trên một chiếc xe máy. Chúng tôi đã đâm phải một chiếc taxi. Mũ bảo hiểm của tôi bị nghiền nát và chiếc xe taxi bị lõm vào một vết lớn. Tuy nhiên, chúng tôi không hề hấn gì. Người lái xe taxi đã sợ hãi và muốn đưa chúng tôi đến bệnh viện. Tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi ổn cả bởi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Ở nhà, chồng tôi nói với tôi rằng anh ấy không định đứng dậy ngay sau khi bị tai nạn, nhưng anh ấy đã làm theo tôi và đứng dậy. Anh ấy nói rằng chúng tôi không bị làm sao sau vụ tai nạn như vậy – “Pháp Luân Công quả là thần kỳ – Anh cũng muốn học Pháp Luân Công!”

Do đó, chồng tôi cũng học Pháp Luân Công và chỉ sau vài tháng, bệnh vẩy nến của anh ấy đã hoàn toàn biến mất. Anh ấy trông trẻ và khỏe mạnh hơn trước.

Một hôm, con tôi nói với tôi rằng giáo viên của cháu yêu cầu nộp 260 nhân dân tệ tiền học phí. Không lâu sau đó người giáo viên đó đã liên hệ với tôi tới cuộc họp phụ huynh để trao đổi về việc học hành của con tôi ở trường. Trong cuộc họp, tôi đã mang tiền học phí đến đóng. Giáo viên đó nói rằng cô không hề yêu cầu khoản học phí đó. Khi về nhà, tôi rất bình tĩnh và kể cho con tôi những gì tôi biết được từ cô giáo của cháu. Tôi đã hỏi cháu: “Con muốn dùng số tiền đó để làm gì vậy? Có phải mẹ đã làm không tốt vai trò của một người mẹ khiến con phải nói dối mẹ. Trước kia con chưa bao giờ nói dối mẹ, bởi vậy, hẳn là mẹ đã làm gì sai rồi.”

Khi con tôi nghe những lời này, cháu bật khóc và nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, con sai rồi. Mẹ có thể phạt con.” Tôi an ủi cháu. Cháu nói với tôi rằng tôi khác với hầu hết những người mẹ khác. Cháu nói: “Nếu các bạn của con mà cũng làm như vậy, thì cha mẹ của các bạn ấy sẽ không bình tĩnh và hiểu chuyện như mẹ đâu.” Tôi nói rằng đó là nhờ Pháp Luân Công, và rằng Sư phụ đã an bài để cho chúng tôi gặp tình huống như vậy để cho phép chúng tôi đề cao bản thân. Con tôi nói: “Vâng, bây giờ thì con tin chắc vào điều đó; Pháp Luân Công thật tốt, con cũng muốn tu luyện Pháp Luân Công.”

Kể từ đó cháu luôn mang theo bên mình một lá bùa Pháp Luân Công. Một ngày, khi trở về nhà từ trường học, cháu nói rằng có một chiếc xe hơi gần như đã đâm vào cháu và chiếc xe đó chỉ dừng lại ngay trước khi đâm sầm vào cháu. Cháu biết rằng đó là vì cháu được Sư phụ bảo hộ.

Tôi vô cùng biết ơn trước những lợi ích mà Pháp Luân Công đã mang đến cho bản thân và gia đình tôi. Tôi không thể hình dung nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu đến giờ tôi vẫn chưa minh bạch chân tướng. Sư phụ và Đại Pháp đã cứu mạng chúng tôi!


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/5/3/308269.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/16/150568.html

Đăng ngày 06-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share