Bài viết của học viên Tiểu Hoa từ vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tuy nhiên, sau năm 1999, khi theo học một trường đại học công nghệ bên ngoài thị trấn, tôi đã trở nên tu luyện kém tinh tấn. Tôi hiếm khi đọc các sách Đại Pháp cũng như luyện công.

Tôi tìm được một công việc khá tốt sau khi tốt nghiệp, khi đó tâm truy cầu danh lợi cá nhân của tôi rất mạnh. Tôi vẫn tin Đại Pháp là tốt, nếu có ai vì bị tẩy não và tiếp thụ những điều dối trá trên TV mà nói xấu Đại Pháp, tôi sẽ dùng khẩu khí tranh đấu để lấn át họ. Tôi đã hoàn toàn lạc vào trạng thái người thường.

Quay trở lại tu luyện Đại Pháp

Mẹ của ông chủ tôi là một học viên, bà bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau năm 2000. Mặc dù đắc Pháp muộn hơn tôi, nhưng bà tu luyện rất tinh tấn và luyện các bài công pháp hai lần một ngày. Bà đã trải nghiệm những thay đổi to lớn và tích cực trên thân thể.

Khi biết tôi cũng đắc Pháp, bà đã có ý tới gặp tôi. Bà nói rằng: “Cháu thật may mắn đã đắc Pháp khi còn trẻ như vậy.”

Bà sớm nhận ra tôi không thực tu. Một ngày, bà bảo tôi ngồi xuống và cho tôi xem một đĩa DVD. Đó là một video quay cảnh một người nước ngoài đang nắm trong tay tấm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và chạy xung quanh Quảng trường Thiên An Môn.

Anh ấy liên tục hô lên bằng tiếng Trung: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Hoa Kỳ biết! Châu Âu biết! Cả thế giới biết! Pháp Luân Đại Pháp hảo!…” Một số công an Trung Quốc đang đuổi theo anh. Tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi đã nhận ra mình sai ở đâu và cảm thấy thực sự xấu hổ.

Hôm đó, tôi xin người học viên một đĩa DVD giảng chân tướng và mang tới một nhà xuất bản âm thanh hình ảnh. Tôi hỏi các nhân viên xem chiếc đĩa DVD có phải của họ không. Họ nói không, nhưng muốn xem qua nội dung của chiếc đĩa. Tôi đưa cho họ chiếc đĩa DVD và bình tĩnh rời đi.

Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi đã lần đầu tiên nhìn thấy Sư phụ. Sư phụ rất uy nghi và cao lớn, tôi phải ngước mắt lên mới nhìn thấy Ngài. Tôi mơ hồ nghe thấy Sư phụ nói rằng Pháp Chính Nhân gian đã bắt đầu, các học viên tu luyện tốt đều đã trở về nhà.

Tôi nghe Sư phụ nói rằng tôi đã không tu tốt và không thể trở về được. Mắt tôi đẫm lệ. Tôi ôm tay Sư phụ và cầu xin Ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa. Sư phụ nhìn tôi với nét mặt mà tôi không cách nào miêu tả được.

Tôi đau đớn và tỉnh giấc. Đó chỉ là một giấc mơ và tôi nhận ra rằng mình vẫn còn cơ hội! Nước mắt lại một lần nữa trào ra. Tôi cảm thấy như thể mình được ban một cuộc đời mới.

Không lâu sau khi tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp, chồng tôi, cũng là một học viên, đã bị bắt giữ phi pháp.

Nhờ sự an bài từ bi của Sư phụ, tôi gặp được học viên địa phương tên Y. Tôi tham gia học Pháp nhóm và các buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi dần hiểu thế nào là tu luyện, thế nào là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và thế nào là trợ Sư Chính Pháp.

Tôi búi gọn mái tóc xoăn lộn xộn của mình, nhuộm lại màu đen và để kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản. Tôi bắt đầu mặc những bộ đồ đứng đắn thay vì những bộ đồ kỳ dị. Tôi cũng cải thiện tính khí thất thường của mình. Tôi biết rằng tất cả những thay đổi này đều đến từ uy lực của Pháp.

Tôi nhận ra rằng khi kiên định thực tu và chiểu theo lời dạy của Sư phụ, tính ngang ngạnh của tôi đã dần được trừ bỏ.

Trong tu luyện không có gì là nhỏ

Theo gợi ý của một học viên khác, tôi đã sử dụng các kỹ năng về máy tính của mình để bắt đầu in tài liệu giảng chân tướng tại nhà.

Vì không quen với máy in, nên tôi thường cảm thấy bất lực khi nó gặp vấn đề.

Thông qua việc chia sẻ với các học viên, nâng cao kỹ năng công nghệ, và hướng nội đề cao tâm tính của tôi, máy in và tôi dần thành một cặp làm việc ăn ý.

Một lần, khi tôi đang in một số tập tài liệu, một cô gái trẻ hàng xóm đã đến đưa cho tôi vài chiếc kem mà tôi nhờ cô mua. Chỗ đó có giá một tệ. Cô từ chối nhận tiền, nói rằng nó chỉ có một tệ và trước đó tôi đã mua kem cho cô ấy. Cô ấy nói tôi đừng bận tâm.

Tuy nhiên, ngay khi cô rời đi, máy in của tôi bắt đầu gây phiền toái. Tôi hướng nội và cố gắng tìm xem mình đã sai ở đâu. Sau đó, tôi nhận ra rằng là do mình đã không trả tiền kem.

Tôi nên trả tiền kem dù nó chỉ có giá một tệ. Tôi đã ngay lập tức mang tiền trả cho hàng xóm. Khi tôi quay về, máy in bắt đầu làm việc bình thường trở lại.

Một lần khác, khi tôi đang in thông điệp giảng chân tướng lên tiền giấy, một trong các thông điệp mà tôi in không được thẳng. Tôi nghĩ không vấn đề gì, miễn sao thông điệp rõ ràng là được.

Khi tôi xuất ra niệm này, máy in đã bị kẹt. Tôi lập tức hối lỗi vì suy nghĩ không đúng của mình. Tôi lấy tờ tiền giấy bị in lệch kia ra và máy in hoạt động trở lại bình thường.

Tôi gặp một vấn đề khác với chiếc máy in. Nó đã từng xảy ra, vì vậy tôi biết rằng tất cả những gì mình phải làm là mở nắp máy in và đẩy một bộ phận lên cao hơn một chút. Nhưng tôi chưa từng tự làm được điều này, vì vậy tôi cố gắng đi tìm ai đó giúp đỡ.

Người học viên hiểu biết kỹ thuật bận rộn cả tuần. Tôi thực sự lo lắng. Tôi không biết phải làm gì và tự hỏi tại sao vấn đề lại liên tục xảy ra như vậy.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng cần chỉnh sửa chính là tôi, chứ không phải là máy in.

Một vài ngày trước đó, tôi nghe nói tà ác đang áp đặt các biện pháp nghiêm ngặt để ngăn việc lưu thông tiền giấy mang các thông điệp giảng chân tướng. Tôi dao động và có một chút lo ngại.

Thực tế, tà ác không thể ngăn chúng ta sử dụng những cách này để giảng chân tướng cho mọi người. Không phải ngẫu nhiên mà tôi nghe được chuyện này. Tôi lập tức phát chính niệm tiêu trừ tất cả các nhân tố tà ác sẽ can nhiễu những nỗ lực giảng chân tướng trong khu vực của chúng tôi.

Tôi tiếp tục làm những gì mình cần làm và phủ nhận can nhiễu. Khi học viên kia ghé qua để kiểm tra máy in, tôi nói với anh rằng nó hoạt động tốt. Tôi chỉ cần sửa chữa vấn đề của bản thân mình.

Thông qua những trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng không có gì là ngẫu nhiên và tôi luôn phải chú ý đề cao tâm tính trong tu luyện.

Giúp đỡ một học viên cũ

Tôi đã tìm một công việc mới bên ngoài thị trấn. Một ngày, tại nơi làm việc, có một phụ nữ ở cơ quan khác ghé qua và than phiền về một người bạn. Cô phàn nàn rằng con của cô bị liệt mặt và hai vợ chồng cô phải dành hơn 3.000 tệ để điều trị mỗi tháng.

Tôi nghe nói chồng cô là một nhân viên an ninh, vì vậy tôi nghĩ mình nên giảng chân tướng cho cô, vì các nhân viên an ninh trong khu vực thường gây khó khăn cho các học viên.

Nhưng tôi lo rằng vì mình mới vào công ty. Nếu lỡ cô ấy báo tôi với ông chủ thì sao? Sau đó, tôi nghĩ: “Ta là một đệ tử Đại Pháp và có sứ mệnh cứu người. Ta không được ích kỷ hay chỉ lo cho an toàn của bản thân mình.”

Tôi bảo với cô ấy rằng tôi là một học viên Đại Pháp và cô ấy nên khuyên con của cô nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi bảo cô ấy khuyên chồng đừng hủy các tài liệu giảng chân tướng. Tôi cũng khuyên hai vợ chồng cô thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Cô ấy nói rằng cô ấy bận và sẽ nói chuyện với tôi sau. Tôi bình tĩnh quay trở lại cơ quan của mình.

Sau đó, cô ấy nói với tôi rằng cô trước đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai năm và đang nghĩ tới việc quay trở lại tu luyện. Tôi rất mừng cho cô. Tôi suýt nữa đã bỏ lỡ mất cơ hội nói chuyện với cô vì những lo lắng ích kỷ của mình.

Người phụ nữ này rất gầy, một số đồng nghiệp của cô khuyên cô nên đi khám. Khi bắt đầu tu luyện lại, cô đã tăng năm cân. Chứng nôn mửa thường xuyên do thoái hóa đốt sống cổ cũng đã biến mất và cô đã ngừng uống bia rượu cũng như hút thuốc.

Khi cô bắt đầu tinh tấn hơn trong tu luyện và luyện các bài công pháp, nước da của cô trở nên rạng rỡ khỏe mạnh, cô trông trẻ hơn vài tuổi.

Tôi rất biết ơn Sư phụ. Ngài đã dẫn dắt và bảo hộ tôi trên cả chặng đường, cải biến tôi từ một người ích kỷ theo đuổi danh lợi thành một đệ tử Đại Pháp chân chính trợ Sư Chính Pháp.

Con xin cảm tạ Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/28/309744.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/9/150985.html

Đăng ngày 01-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share