Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-01-2015] Tôi thấy bản thân thật may mắn khi đắc Pháp lúc lên 10. Nhưng tiếc rằng tôi đã buông lơi tu luyện một thời gian.

Tuy nhiên, Sư phụ từ bi của chúng ta đã không từ bỏ tôi. Ngài đã bảo hộ tôi, điểm hóa và an bài tốt nhất cho tôi.

Một đứa trẻ tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường tự hỏi về mục đích của cuộc sống. Tôi đã rất mơ hồ và cảm thấy trống rỗng. Đó là một cảm giác đáng sợ và không có điều gì tôi thử qua có thể giúp giảm bớt cảm giác đó. Tôi giữ kín những suy nghĩ này vì tôi không cho rằng một người trưởng thành sẽ hiểu những cảm giác và suy nghĩ như vậy ở một đứa trẻ chín tuổi.

Một người thân của tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và đến nhà tôi ăn tối. Khi chú ấy giới thiệu Đại Pháp cho ông nội tôi, tôi đã nghe tất cả. Tôi ngay lập tức biết rằng Đại Pháp có thể tháo gỡ sự mơ hồ, trống rỗng của tôi và đó là điều tôi đang tìm kiếm.

Tôi đã không có can đảm để nói với người thân của mình rằng tôi muốn học Đại Pháp. Sau đó, tôi mơ thấy Sư phụ đưa tôi cùng em trai bay trên bầu trời và dạy chúng tôi luyện công.

Một ngày, mẹ tôi và tôi đã đưa em trai tới nhà chú tôi, tôi cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời để học các bài công pháp. Sau cùng, nhà chú ấy đã thành một điểm luyện công. Nhưng, mẹ tôi đã phản đối việc này. Bà nghĩ rằng đó chỉ là tính hiếu kỳ và tôi có thể mang lại cho họ rắc rối. Tôi là một đứa trẻ vâng lời nhưng lần này tôi muốn theo cách của mình. Dì tôi nói: “Nếu cháu nó muốn học, hãy để cho cháu học.” Mẹ tôi không còn phản đối nữa.

Tôi không thể diễn tả niềm vui này và cảm thấy mãn nguyện. Tôi không còn thấy trống rỗng, sợ hãi và mơ hồ nữa. Việc này cũng giúp cha mẹ và những người thân khác của tôi trở thành học viên. Tôi chỉ mới 10 tuổi và do vậy đã được lớn lên đắm chìm trong sự từ bi của Sư phụ. Tôi cảm thấy may mắn vì có được cơ duyên tiền định này.

Kiên cường lạc quan trong gió mưa

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Phương tiện truyền thông tràn ngập các bài phỉ báng Đại Pháp. Lúc đó tôi 13 tuổi và em tôi mới 11. Tôi không thể hiểu được tại sao điều này lại xảy ra. Nhưng tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và Sư phụ là tốt. Cha mẹ tôi đã đi tới chính quyền trung ương để thỉnh nguyện đòi quyền được tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã ở nhà và viết một bức thư cho các tòa soạn báo. Tôi cho họ biết về sự tốt đẹp của Đại Pháp và yêu cầu họ thu lại những lời cáo buộc chống lại Đại Pháp.

Cha mẹ tôi đã bị giam vì họ cự tuyệt tuyên bố từ bỏ tu luyện. Em tôi và tôi ở nhà một mình. Chúng tôi không sợ. Chúng tôi tin rằng cha mẹ mình đang làm điều đúng đắn và chúng tôi tự hào vì họ.

Họ hàng đã đưa chúng tôi tới thăm cha mẹ ở trại tạm giam. Họ đã bảo chúng tôi khóc trước mặt cha mẹ mình và nài nỉ họ về nhà. Họ muốn cha mẹ tôi từ bỏ Đại Pháp và ký cam kết về việc đó. Nhưng tôi và em mình biết rõ rằng: Chúng tôi rất vui khi gặp cha mẹ mình. Chúng tôi đã không khóc và giữ tinh thần lạc quan. Chúng tôi từ chối lặp lại những gì mà những người họ hàng căn dặn. Cha mẹ tôi cảm thấy yên tâm.

Trông có vẻ không an toàn và đáng thương cho hai đứa trẻ bị bỏ ở nhà một mình. Chúng tôi đã không quan tâm đến những người cười nhạo mình; chúng tôi cũng biết rằng cha mẹ mình không làm gì sai. Mặc dù cha mẹ bị bắt nhưng chúng tôi không sợ.

Chồng tôi đắc Pháp

Khi lớn hơn, tôi rời nhà và làm việc tại một thành phố khác. Tôi không có môi trường để học Pháp với mẹ, do vậy tôi bắt đầu buông lơi. Nhưng Sư phụ đã điểm hóa tôi trong mơ rằng tôi cần phải tinh tấn.

Trong một giấc mơ, tôi đã thấy bài thi của mình. Tại cột điểm số có một chữ “wāi”. Tôi đã đọc thành hai chữ “bất chính” bởi vì chữ “wāi” (歪) trong tiếng Trung Quốc được tổ hợp từ hai chữ “Bất” (不) và “Chính” (正). Tôi đã có một giấc mơ khác, trong đó tôi thấy mình quay lại trường học. Tên tôi đã được viết trên bảng đen ở lối vào tòa nhà lớp học. Nó nói rằng tôi cần phải quay lại vào buổi chiều.

Tôi biết rằng Sư phụ nhắc tôi học Đại Pháp trở lại. Tôi vẫn tu luyện Đại Pháp lúc có lúc không, nhưng tôi không đề cao và cảm giác trống rỗng, sợ hãi đã quay trở lại.

Nhiều người muốn giúp tôi lấy chồng. Tôi đã ước rằng gia đình chồng tương lai của tôi sẽ là các học viên. Khi tôi gặp chồng mình, anh ấy vẫn chưa phải là học viên nhưng cha mẹ và chị gái anh đều là những học viên lâu năm – những người bắt đầu tu luyện trước năm 1999. Anh cũng ủng hộ Đại Pháp.

Vào đêm trước đám cưới của chúng tôi, mẹ tôi nói với anh: “Bác trao con gái cho cháu. Cả hai người nên trân quý cơ hội này. Bác hy vọng cháu có thể thúc giục cô ấy tu luyện Đại Pháp và không buông lơi.” Chồng tôi đã ghi nhớ những lời nói của mẹ. Tôi muốn vui chơi, nhưng chồng tôi nói: “Mẹ của em sẽ khiển trách anh vì em đã không học Pháp tốt.” Anh ấy đã quyết định học Chuyển Pháp Luân cùng tôi.

Chúng tôi đã bắt đầu bằng việc học trong nửa giờ và sau cùng là một giờ, đọc xong toàn bộ một bài giảng. Bằng cách này, chồng tôi đã bắt đầu tu luyện. Anh nói: “Trước đây anh quá ngốc. Môi trường của anh ở nhà rất tốt. Thật đúng là tiền duyên! Anh hối hận khi bắt đầu tu luyện trễ thế này.” Cha mẹ và chị gái anh đã rất vui khi anh trở thành một học viên.

Học cách nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Mặc dù chúng tôi có thể truy cập Internet nhưng lại không có máy in, do đó chúng tôi đã viết nhiều lá thư giảng chân tướng về Đại Pháp tới cộng đồng. Hiệu quả rất thấp. Một ngày, chồng tôi đã nhận được một tin nhắn giảng chân tướng, điều này đã mở ra một cánh cửa mới cho chúng tôi. Chúng tôi đã mua một thẻ điện thoại và sử dụng một chiếc di động cũ để chuyển tiếp tin nhắn giảng chân tướng tới các đồng nghiệp.

Sau đó, chị dâu đã nói cho chúng tôi về diễn đàn kỹ thuật trên Minh Huệ Hán ngữ. Chúng tôi nhận ra rằng là các học viên trẻ, chúng tôi nên học các tính năng kỹ thuật. Chúng tôi cần những kiến thức này để giảng chân tướng thông qua điện thoại di động, làm việc với máy vi tính, cài và sử dụng phần mềm.

Chồng tôi chuyên ngành khoa học điện toán, do vậy anh ấy học mọi thứ có thể về điện thoại di động, phần mềm và phần cứng. Tôi phụ trách in và làm các tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đã gặp nhiều khó khăn vì chúng tôi bắt đầu từ con số không. Chúng tôi cũng có xung đột tâm tính khi phối hợp cùng nhau. Thỉnh thoảng, chúng tôi đã gần như ly hôn nhưng cuối cùng cả hai đều hướng nội, tìm ra các vấn đề tâm tính của mình và vượt qua bất cứ điều gì phải đối mặt.

Trân quý cơ hội này

Mọi việc không suôn sẻ nhưng chồng tôi và tôi biết rằng chúng tôi có trách nhiệm to lớn cần hoàn thành khi là đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã an bài chúng tôi làm việc cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau và cùng đề cao. Chúng tôi cần tu luyện tinh tấn, trợ giúp Sư phụ trong thời kỳ Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.

Tôi rất biết ơn sự an bài từ bi của Sư phụ. Nếu không có sự nỗ lực của chồng, tôi sẽ không thể thực hiện cuộc gọi thoại, gửi tin MMS, đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ và đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu.

Chồng tôi và tôi đã gửi hàng chục bức thư giảng chân tướng Đại Pháp vào cuối mỗi tuần. Vì số lượng lớn nên chúng tôi cần chia chúng ra gửi để tránh gặp rắc rối. Chúng tôi tìm kiếm các hòm thư trên toàn thành phố. Thỉnh thoảng, chúng tôi lỡ điểm dừng xe buýt hoặc bắt nhầm xe buýt; thỉnh thoảng, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ hòm thư nào sau vài điểm dừng xe buýt. Khi điều này xảy ra, chúng tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ trong tâm và đã tìm thấy những gì mình cần.

Dù hối hận sâu sắc vì đã không tận dụng tốt thời gian bản thân từ lúc đắc Pháp khi còn trẻ như vậy, tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã an bài chồng tôi cho tôi để chúng tôi có thể tu luyện cùng nhau, đề cao cùng nhau và làm ba việc cùng nhau. Sư phụ đã cấp cho tôi một môi trường tốt như vậy để tu luyện. Tôi sẽ trân quý điều này, tu luyện tốt và làm ba việc tốt hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/5/302759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/28/148132.html

Đăng ngày 22-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share