Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 18-03-2015] Ông Liu ngừng tu luyện Đại Pháp khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Lần nào tôi cố gắng thuyết phục ông quay trở lại tu luyện, ông cũng đều đồng ý nhưng không thể theo tới cùng.
Vào tháng 09 năm 2012, ông Liu bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan và xơ gan cổ trướng. Bụng của ông phình to như một người mang thai ba tháng. Sau khi nhập viện hơn một tháng và tiêu tốn hơn 10.000 nhân dân tệ, ông thấy không có tiến triển. Các bác sỹ bảo gia đình ông “đưa ông ấy về nhà và cho ông ăn bất cứ thứ gì ông muốn” và cho rằng ông chỉ còn sống được ba tháng.
Tuy nhiên, khi ông kiên trì tu luyện Đại Pháp trở lại, căn bệnh giai đoạn cuối của ông đã biến mất trong sáu tháng.
Nỗ lực đặc biệt để giúp đỡ ông ấy.
Thấy tình trạng bi đát của ông ấy, tôi đã bảo ông ấy hãy bắt đầu tu luyện Đại Pháp trở lại. Ông hối tiếc vì trước đây đã không nghe lời tôi và lo lắng rằng Sư phụ có lẽ không còn chăm lo cho ông ấy.
Tôi nói với ông ấy rằng miễn là ông ấy chân tu, Sư phụ sẽ vẫn chăm lo cho ông. Sư phụ giảng:
“Tôi không muốn để lạc mất một đệ tử Đại Pháp nào cả, …”
(“Trong Chính Pháp phải chính niệm, không được có tâm con người”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Ông Liu mỉm cười. Tôi nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau học Pháp và luyện công.”
Mỗi buổi tối sau giờ làm, tôi đến nhà ông Liu. Ông rất yếu và không thể hoàn thành bốn bài công pháp đứng, đặc biệt bài công pháp thứ hai. Tôi bảo ông ấy hãy cố gắng hoàn thành nhưng sau một lúc ông ấy lại ngồi xuống ghế sofa. Tôi nói: “Ông phải tiếp tục. Ông không nên ngồi xuống khi cảm thấy mệt.” Ông nói trong nước mắt: “Chị không phải là một người bị ốm. Tôi thực sự không thể làm được.”
Tôi nhận ra rằng giọng điệu của tôi quá gay gắt và tôi không nhìn sự việc từ hoàn cảnh của ông ấy. Tôi hướng nội và thấy giọng điệu của mình gay gắt và chỉ trích như thế nào. Sau đó, tôi đã cố gắng để kiên nhẫn hơn.
Không bỏ cuộc
Sau một tháng, giờ đây ông Liu đã có thể luyện bốn bài công pháp đứng nhưng chân của ông ấy bị sưng khiến việc ngồi tĩnh công rất khó khăn. Tôi có chút việc bận khác vào một buổi tối, nên đã bảo ông ấy tự mình hoàn thành tất cả năm bài công pháp.
Có lần tôi đã không đến nhà của ông ấy trong ba tối liền. Đến tối thứ tư, tôi thấy ông ấy đang nằm trên giường. Vợ của ông ấy vừa khóc vừa nói với tôi rằng ông ấy đã không dậy trong ba ngày và không ăn được nhiều. Tôi đã chia sẻ thể ngộ về Pháp lý với ông ấy đồng thời động viên ông ấy ngồi dậy. Cuối cùng ông ấy đã ngồi dậy trong đau đớn và hoàn thành bốn bài công pháp đầu tiên.
Sau đó, tôi không dám lơ là việc tới nhà của ông ấy. Với sự gia trì của Sư phụ, không điều gì có thể ngăn trở tôi tới đó đúng giờ.
Vượt qua dông bão
Sau hai tháng, ông Liu đã có thể hoàn thành tất cả năm bài công pháp.
Mùa đông đó đặc biệt rất lạnh. Một buổi tối, sau khi chúng tôi hoàn thành các bài công pháp, lúc đó đã gần 11 giờ tối. Khi tôi rời khỏi nhà ông ấy, tôi cảm thấy lạnh buốt và thậm chí không thể mở nổi mắt vì cơn bão tuyết rất mạnh. Tôi phải đẩy xe thay vì lái xe. Trời tối đen như mực. Tôi nghĩ: “Với sự trợ giúp của Sư phụ, mình chẳng có gì mà phải sợ cả,” và liên tục nhẩm bài thơ “Chinh”trong Hồng Ngâm II:
“Trì sính vạn lý phá yêu trận
Trảm tận hắc thủ trừ ác thần
Quản nhĩ đại vụ cuồng phong vũ
Nhất lộ sơn vũ tẩy chinh trần”
Tạm dịch:
Chinh
“Vun vút vạn dặm phá yêu trận
Chém sạch hắc thủ trừ ác thần
Ngại chi sương mù và gió dữ
Mưa núi dọc đường tẩy bụi trần”
Mặt đường phủ đầy băng và tuyết và việc đến nhà ông Liu lúc đó như một thử thách đối với tôi. Khi tôi vẫn đến đúng giờ, hai vợ chồng rất ngạc nhiên vui mừng. Tôi nói: “Chính là Sư phụ đã giúp tôi tới được đây. Tất cả chúng ta nên cảm tạ Sư phụ từ bi!” Trên đường về nhà, thậm chí tuyết rơi nhiều hơn và rất khó để có thể đi bộ được chứ nói gì đến việc đạp xe hai dặm. Tuy nhiên, tôi đã không phải mất quá nhiều công sức để có thể về được nhà.
Hướng nội
Ba tháng sau khi chúng tôi bắt đầu, giờ đây ông Liu đã có thể ngồi tĩnh công khoảng 30 phút. Thể trạng của ông ấy được cải thiện và ông lại thấy ngon miệng trở lại. Tuy nhiên, tâm lo lắng và chứng thực bản thân của tôi đã nổi lên. Khi tôi thấy ông ấy mang về rất nhiều thuốc sau một đợt kiểm tra ở bệnh viện, ngay lập tức tôi quát ông ấy: “Ông đã từng thấy bất cứ bác sỹ hay loại thuốc nào có thể chữa khỏi được loại bệnh này chưa?” Ông Liu nói ấp úng: “Tôi cảm thấy mình đã thật sự đề cao tâm tính nhưng với căn bệnh tồi tệ như vậy, tôi sợ rằng mình không thể tiếp tục mà không có thuốc…”
Một học viên đã chia sẻ trên tuần báo Minh Huệ rằng hàng ngày họ chỉ học Pháp và luyện công với những học viên mà đang trải qua nghiệp bệnh. Họ chia sẻ thể ngộ về việc tín Sư tín Pháp. Họ không bao giờ đề cập đến thuốc hay tới gặp bác sỹ để tránh tạo thêm áp lực.
Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cơ hội này để cho tôi đề cao. Nhìn lại những gì mà ông Liu đã trải qua, tôi cảm thấy rằng ông ấy đã đề cao tâm tính của mình một cách đáng kể. Thậm chí ông ấy còn giảng chân tướng cho những người khác. Ông ấy cũng chia sẻ với tôi rằng trước đây ông ấy chưa bao giờ chân tu nhưng bây giờ ông ấy thực sự đã hiểu được Đại Pháp là gì và rằng Sư phụ đang cứu độ chúng sinh.
Hoàn toàn hồi phục trong sáu tháng
Đến mùa xuân, cái bụng trướng to của ông Liu đã trở lại bình thường. Một cuộc kiểm tra cho thấy rằng ông ấy đã không còn bị xơ gan cổ trướng nữa. Bác sỹ khuyên nên đến một bệnh viện khác để có thêm một ý kiến thứ hai nhưng ông Liu đã từ chối.
Một lần, khi ông Liu đang luyện bài công pháp thứ hai, ông ấy nghĩ, “Nhiều học viên nói rằng khi Sư phụ tịnh hoá thân thể cho chúng ta, chúng ta đều có thể cảm nhận được. Sư phụ, con xin Ngài cho con được cảm nhận một lần được không ạ?” Với suy nghĩ đó, ngay lập tức ông ấy cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông của mình đều mở ra, giống như cảnh mặt trời tỏa sáng trong phim vậy. Lần này, ông Liu đã tự mình cảm nhận được.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/18/306369.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/27/149502.html
Đăng ngày 27-04-2015: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản