Bài viết của một học viên tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-7-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Gần hai thập kỷ đã trôi qua, trong mỗi bước đi trên con đường tu luyện của tôi đều có sự dẫn dắt từ bi của Sư phụ. Tôi giống như một đứa trẻ non nớt liên tục mắc lỗi, thậm chí có lúc biết mà vẫn làm sai. Sư phụ từ bi chưa bao giờ bỏ rơi tôi, Ngài đã dùng nhiều cách để giúp tôi không bị lạc đường và bước đi trên con đường ngay chính của Đại Pháp. Vì thế, tôi cũng muốn được giúp đỡ các đồng tu khác.

Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm trong việc khuyến khích các học viên cũ trở lại với tu luyện.

Tôi quen biết một học viên nam, cũng là người bạn cũ của tôi. Ông ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào những ngày đầu tiên trước khi cuộc đàn áp năm 1999 xảy ra và đã rất tinh tấn cho đến vài năm sau đó.

Tuy nhiên, đến khi vợ ông bị bắt và bị tra tấn, chấp trước sợ hãi đã bao trùm lấy ông khiến ông dần dần rơi vào tiêu trầm. Trong thời gian đó, ông đã liên lạc với các học viên bị tẩy não. Sau đó, ông cũng từ bỏ tu luyện, tính đến nay đã được bảy năm.

Vợ ông tuy kiên định trong tu luyện, nhưng ký ức về cuộc bức hại vẫn ám ảnh bà, điều này khiến bà làm ba việc không được tốt. Hơn nữa, việc chồng bà lánh xa Đại Pháp đã làm bà trở nên căng thẳng, bất lực, tuyệt vọng và mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Sau khi cuộc bức hại xảy ra, tôi cũng dần dần ít liên lạc với họ. Mùa hè năm ngoái, người vợ đã đến tìm tôi tại cửa hàng để mời tôi tới buổi liên hoan mừng cô con gái của họ tốt nghiệp. Bà cũng kể cho tôi nghe về tình trạng của chồng mình và hy vọng tôi sẽ nói chuyện với ông.

Tôi đến dự liên hoan cùng họ. Có rất nhiều học viên mà lâu ngày tôi không gặp cũng có mặt tại đó. Vài người trong số họ vẫn kiên định tu luyện, số khác thì tu luyện chểnh mảng hoặc đã bỏ tu hẳn. Khi nhớ lại những buổi học Pháp chung, những buổi luyện công sớm cùng niềm vui khi hồng Pháp, tôi cảm thấy rất buồn về tình hình hiện tại.

Trước khi ra về, tôi nói với bạn mình: “Thật vô cùng đáng tiếc nếu anh không quay lại với Đại Pháp…”

Nói đến đó, cổ họng tôi nghẹn ứ lại, và tôi bắt đầu khóc.

Người bạn của tôi cũng rơi lệ. Tôi có thể thấy nỗi đau khi bị giãn cách với Đại Pháp trong những năm qua của ông. Tôi cảm nhận được sự bất lực cũng như sự tha thiết muốn quay lại với Đại Pháp trong sâu thẳm trái tim ông. Chính cựu thế lực đang giữ chặt lấy ông, khiến ông không thể làm gì được nữa.

Tôi tin chắc rằng một ngày nào đó ông ấy sẽ quay lại với Đại Pháp.

Thông qua người vợ, tôi gửi cho ông một lá thư, trong đó không hề có một lời trách móc hay phàn nàn, mà chỉ ôn lại những kỷ niệm của chúng tôi trong quá khứ khi hồng Pháp và tu luyện cùng nhau. Theo lời người vợ thì ông chưa thoái Đảng, nên tôi cũng bổ sung một số thông tin cần thiết về việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó trong thư.

Sau đó, người vợ kể với tôi rằng ông ấy đã đọc lá thư và khen ngợi nó, nhưng không tỏ vẻ gì là sẽ quay lại với Đại Pháp.

Tôi đề nghị vợ ông đưa ông đến cửa tiệm của tôi để mua đồ. Chúng tôi đã trò chuyện một cách thoải mái, hầu hết là về việc tu luyện của chúng tôi trong quá khứ. Lúc đầu, ông ấy khá cố chấp, và thậm chí còn nói một số điều tà ngộ.

Vợ của ông cũng ngồi gần đó và âm thầm phát chính niệm. Tôi giữ cho nét mặt của mình luôn tươi cười, và nhẹ nhàng nói chuyện với ông, đồng thời trích dẫn một vài ví dụ về những người thường được phúc báo nhờ tin vào Đại Pháp. Tôi nói cho ông biết về việc các học viên mới ngộ nhanh như thế nào sau khi họ bắt đầu tu luyện. Khi tôi đề cập đến Sư phụ, tôi cũng khiến cho ông cảm thấy ấn tượng rằng Sư phụ cũng là Sư phụ của ông.

Trong buổi nói chuyện, tôi không tỏ vẻ gì là ông ấy đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp hay bị tà ngộ. Tôi muốn ông ấy cảm thấy rằng tôi vẫn coi ông như một đồng tu. Tôi không ngừng nhắc “Sư phụ của chúng ta”, “điểm luyện công của chúng ta”, “các bạn đồng tu tại điểm của chúng ta”, v.v.

Hôm đó, tôi đã mời họ ăn tối tại nhà hàng và đãi họ một bữa thịnh soạn. Sau đó, tôi mời họ quay lại nhà tôi, và chúng tôi cùng nhau xem đĩa DVD Thần Vận và lắng nghe các bản nhạc của Đại Pháp. Chúng tôi cũng đọc một vài đoạn trong bài Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp.

Sư phụ giảng:

“Có những lúc tôi nghĩ, là một sinh mệnh mà giảng, nhìn thì tựa như rất nhỏ bé, nhưng đều có câu chuyện của sinh mệnh [cuộc đời] bản thân mình, có bi tráng, có khúc chiết, có hoan lạc, có thống khổ, có từ bi và thiện lương, còn có các đặc điểm khác nhau của sinh mệnh, tôi hết sức trân quý những điều ấy.”

“Một quãng thời gian trước bởi vì có một số đệ tử Đại Pháp chưa bước ra, nên cần chờ đợi, cố gắng bảo họ bước ra. Thời gian ấy cũng càng ngày càng ít đi rồi. Khi tôi thấy có một số học viên đến từ Trung Quốc Đại Lục, bèn phó thác cho họ rằng hãy bảo những học viên nào chưa bước ra thì hãy nhanh chóng bước ra, những học viên bị mê lạc ấy, cần thật nhanh tìm họ giảng chân tướng, nếu không họ sẽ phải đối mặt với kết cục bi thảm nhất.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

Trong khi đọc Pháp, người bạn cũ của tôi đã rất chăm chú. Những lời giảng của Sư phụ giống như dòng nước mùa xuân ngọt ngào làm tươi mát trái tim khô héo của ông.

Sau phần học Pháp, tôi mở trang web Minh Huệ và cho ông ấy xem bức ảnh Sư phụ ngồi trên núi tĩnh quan nhìn thế giới.

Rồi tôi đọc cho ông ấy nghe lời bình của Sư phụ trên trang web Thoái Đảng. Khi thấy thời điểm đã chín muồi, tôi giục ông: “Hãy để tôi giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh muốn sử dụng tên thật hay bí danh?” Ông ấy đã trả lời một cách kiên quyết: “Dĩ nhiên là tên thật của tôi rồi.”

Tôi giúp ông điền vào tờ đơn tuyên bố thoái Đảng Cộng sản. Sau đó tôi nhắc ông ấy thường xuyên đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ.

Tất cả mọi thứ, từ bức thư đầu tiên của tôi cho đến sự kiện được lên kế hoạch trong tối hôm đó, đã diễn ra suôn sẻ với sự hỗ trợ và hướng dẫn từ bi của Sư phụ.

Sau khi tôi thực hiện thành công bước đầu tiên, tôi đã bàn bạc với một học viên lâu năm, người đề nghị rằng chúng tôi nên tiếp tục gặp gỡ người bạn cũ của tôi để tạo cơ hội hướng dẫn ông ấy quay lại con đường tu luyện Đại Pháp.

Người học viên lâu năm đã mời vợ chồng người bạn cũ của tôi cùng tôi và một vài học viên khác tới dùng bữa tối. Bữa tối khá đơn giản, nhưng chúng tôi không quá quan tâm đến việc ăn uống. Chúng tôi quan tâm nhiều hơn đến việc chia sẻ những kí ức hạnh phúc khi chúng tôi cùng nhau tu luyện Đại Pháp.

Chúng tôi hồi tưởng lại việc chúng tôi đã học Pháp và luyện công cùng nhau như thế nào, và đã tham gia Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm ra sao. Chúng tôi nói về việc chúng tôi đã từng động viên nhau và cùng nhau tinh tấn như thế nào. Một học viên mới khác đã chia sẻ về quá trình anh ấy bắt đầu tu luyện, và Đại Pháp đã giúp anh thay đổi những thói quen xấu trước kia.

Trong suốt bữa tối, người bạn cũ của tôi không nói nhiều mà chỉ lắng nghe chúng tôi trò chuyện, trao đổi. Tất cả những suy nghĩ tiêu cực dường như đã bị triệt tiêu bởi năng lượng tích cực xung quanh ông. Ông lặng lẽ và chăm chú lắng nghe chúng tôi. Chúng tôi đã chứng kiến nét mặt của ông dần dần chuyển biến. Làn da sạm đen của ông cũng sáng dần lên. Lúc đó, trông ông trẻ hơn đến 10 tuổi.

Sau bữa tối, vợ ông đã mời tôi và con trai tôi ở lại nhà họ qua đêm. Ở đó, chúng tôi đã cùng nhau học Chuyển Pháp Luân. Người bạn của tôi đã đọc rất chậm rãi và cẩn thận. Sau đó, chúng tôi cùng nhau luyện công. Sau nhiều năm không luyện công, các động tác của ông cũng cần phải được chỉnh lại.

Sáng hôm sau khi chúng tôi cùng nhau luyện công vào sáng sớm, bạn của tôi đã có thể ngồi đả tọa được nửa giờ đồng hồ. Đây là sự khích lệ lớn đối với ông, giúp ông thêm tự tin trên con đường quay lại với Đại Pháp. Sư phụ thật quá từ bi!

Đó là cách mà người bạn cũ của tôi được khích lệ để quay lại tu luyện Đại Pháp.

Quá trình trở lại với tu luyện Đại Pháp của bạn tôi đã giúp tôi hiểu ra một số điều.

Dù là chúng ta đang giảng thanh chân tướng để cứu người hay đánh thức những người lạc lối, thì ở những không gian khác Sư phụ đang gia trì cho chúng ta. Các đệ tử Đại Pháp chỉ cần có tâm muốn cứu người. Dĩ nhiên, học Pháp là việc đầu tiên và quan trọng nhất. Phát chính niệm cũng là việc cần thiết phải làm. Quan trọng là trong khi chúng ta sốt sắng cứu người, chúng ta phải kiềm chế không vạch ra những thiếu sót của họ. Cho dù những sai lầm của họ có nghiêm trọng đến như thế nào đi nữa, nếu họ quay lại tu luyện, Đại Pháp sẽ hướng dẫn cho họ.

Khi chúng ta nói chuyện với họ, chúng ta nên để họ dẫn dắt câu chuyện, khơi gợi phía lương thiện của họ, không làm tổn thương lòng tự trọng của họ, cho phép họ nhớ lại những thời khắc tươi sáng trong quá trình giác ngộ của họ khi họ mới đắc Pháp và trong quá trình tu luyện của họ, ca ngợi họ đúng chỗ, giữ liên lạc thường xuyên, và khiến họ cảm thấy rằng họ không bị phán xét hay bị từ chối.

Tôi tin rằng các đồng tu đã lạc lối hoặc cho phép bản thân họ bị “chuyển hóa”, mặc dù ở bề mặt họ trông vẫn bình thường, nhưng thẳm sâu trong tâm họ lại cảm thấy tự ti, nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Đó là bởi vì phần biết của họ vẫn hiểu rất rõ. Họ chỉ tạm thời bị lạc lối do sự khống chế của cựu thế lực.

Chúng ta cần giảng thanh chân tướng cho họ và hỗ trợ cho chính niệm của họ. Chúng ta cần phải chân thành, kiên nhẫn và kiên trì. Quan trọng nhất, chúng ta cần hướng dẫn những người này quay lại học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Hãy như đối với người chưa học Pháp mà giảng chân tướng cho họ, bởi vì một khi rớt xuống thì ngay cả «Luận Ngữ» còn chẳng thuộc nữa, lời trong sách Đại Pháp thì họ chẳng nghĩ ra nổi nữa. Họ nếu thật sự muốn quay lại thì phải học lại mới, bắt đầu lại mới. (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Hiện người bạn cũ của tôi đã quay lại con đường tu luyện, và ông đang bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng và cứu những người khác. Ông cũng lên kế hoạch liên lạc với những người đã bị lạc lối và đang bị lạc lối. Ông muốn đưa họ quay lại để họ cũng được cứu giống ông.

Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp trong bài viết của tôi, mong các bạn vui lòng chỉ giúp.


Bản tiếng Hán:  https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/16/回忆得法之初的精進-唤醒昔日同修-294030.html

Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/25/2681p.html

Đăng ngày 21-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share