Bài viết của Tuệ Liên, một học viên ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-01-2015] Gia đình tôi chuyển đến một khu mới trong thị trấn chúng tôi vào năm 2010. Thị trấn có tổ chức một hội chợ để mọi người đến trao đổi hàng hóa, và nhiều người từ các khu vực lân cận đã tới tham dự. Trong thị trấn đầy rẫy các hoạt động và thật náo nhiệt, và chúng tôi đã ra ngoài để thưởng thức.

Lúc đó, nhà hàng phía bên dưới căn hộ của chúng tôi có một ngày rất bận rộn. Nhiệt độ trong nhà bếp rất cao do bếp lò và lò nướng được sử dụng quá lâu, và vào một lúc, dầu ăn trên bếp bị bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan ra. Chỉ trong vài phút, ngọn lửa đã bắt lên ống khói, và cả nhà bếp bị nhấn chìm trong khói.

Cảnh sát vội vã tới hiện trường, nhưng không có đội cứu hỏa địa phương nào đến ứng cứu. Mọi người đều sợ hãi, và không một ai, kể cả cảnh sát, dám vào nhà bếp để dập tắt đám cháy.

Tôi đã nhìn thấy đám cháy trên đường về nhà. Tôi gọi cho chồng tôi và một người bạn nữa, cả hai đều là người tu luyện Pháp Luân Công, đến dập tắt ngọn lửa. Mặc dù cảnh sát đã cố gắng ngăn cản họ, nhưng họ đã chạy vào nhà bếp với các bình chữa cháy.

Họ đã dập tắt đám cháy và nhà bếp bị phủ đầy tro tàn. Khuôn mặt họ lấm đen và đôi mắt thì chảy nước vì khói.

Sự can đảm của họ đã ngăn được đám cháy mà có thể sẽ gây tổn hại lớn. Cảnh sát và người dân đã xúc động và chân thành cảm ơn chúng tôi.

Những người hàng xóm của chúng tôi, chủ nhà hàng, và các nhà chức trách thị trấn đều đồng tình rằng: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Hãy yên tâm rằng không một ai có thể quấy rầy các bạn ở đây. Các bạn các thể an tâm sống ở đây.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/13/303071.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/20/148039.html

Đăng ngày 07-04-2015; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share