Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2014] Cuộc bức hại trở nên nghiêm trọng hơn vào năm 2000, điều phối viên địa phương của chúng tôi đã bị bắt bất hợp pháp. Thành phố của chúng tôi chịu trách nhiệm cung cấp các tài liệu về Pháp Luân Công cho các thành phố lân cận khác, vì vậy tôi đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Tôi rất bận và không học Pháp nhiều. Tôi đã nhầm lẫn rằng làm các việc là tu luyện.

Hai vợ chồng tôi và hai con của chúng tôi đều là học viên Pháp Luân Công, ĐCSTQ cho tôi vào danh sách các học viên “cứng đầu” trong thành phố. Chồng tôi rất lo sợ. Tôi nói với anh: “Đừng sợ. Chúng ta sẽ ổn với sự bảo hộ của Sư phụ.”

Một buổi tối, một học viên đã gọi cho tôi và nói rằng công an đã đến và phá hủy điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi. Công an cũng đang theo dõi điện thoại nhà tôi. Bốn viên công an đã đến nhà và kéo tôi về đồn. Họ nói rằng họ đang đợi tôi: “Chúng tôi biết tất cả mọi việc bà đang làm. Chúng tôi biết người nào đã gửi tài liệu, ai có chìa khóa nhà bà, và những người liên lạc với bà. Chúng tôi có video ở đây. Nếu bà hợp tác với chúng tôi, bà có thể về nhà. Nếu không, chúng tôi sẽ kết án bà tám hay mười năm.”

Tâm tôi bất động. Là một học viên tôi không sợ bất cứ điều gì bởi vì tôi có Sư phụ và Pháp. Tôi từ tốn nói, “Xin đừng bức hại các học viên. Chúng tôi đều là người tốt và không làm điều gì sai. Chúng tôi làm tất cả mọi việc có thể để cứu người. Xin vui lòng cho biết nếu tôi đã làm gì không tốt.”

Họ biết tôi sẽ không nói với họ bất cứ điều gì, nên đã ra ngoài và thảo luận xem phải làm gì với tôi. Sau đó họ hỏi tôi xem có bất kỳ vấn đề sức khỏe nào không. Tôi nhận ra rằng họ muốn tra tấn tôi, nên tôi đã nói, “Tôi đã từng bị bệnh tim nhưng tôi trở nên khỏe mạnh sau khi tôi bắt đầu tu luyện.” Họ đã quyết định không tra tấn tôi.

Tôi bị chuyển đến một trại tạm giam ở thành phố khác. Ba ngày sau, bốn cán bộ thẩm vấn tôi. Họ hỏi những người tôi đã liên lạc, nơi tôi đã nhận tài liệu. Tôi không trả lời. Tôi nói với họ Pháp Luân Công đòi hỏi chúng tôi là người tốt và nói với họ rằng Chân – Thiện – Nhẫn là tốt. Họ không lắng nghe. Tôi bị còng tay và họ đánh vào đầu và mặt tôi.

Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình học Pháp không tốt và không tu luyện bản thân. Tôi bắt đầu tuyệt thực và quyết định sẽ làm thật tốt để mọi người thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi đã giúp những người khác trong tù rửa bát. Tôi cũng lau sàn và giặt quần áo của họ. Tôi cảm thấy Sư phụ ở bên cạnh mình.

Sáu ngày sau, những người khác trong xà lim nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu. Tôi đã viết một bức thư cho giám đốc trại tạm giam. Các quan chức trại đã tới thăm tôi sau khi đọc lá thư. Họ bảo tôi đừng buồn và nói rằng sẽ giúp tôi về nhà. Vào ngày thứ 17, tôi đã được thả.

Mùa đông năm 2008, một học viên đã đưa một số tài liệu tới nhà tôi. Sau đó, nhà tôi bị công an lục soát. Máy tính và các thiết bị khác bị lấy đi, và tôi đã bị bắt. Chồng tôi rất buồn và chắc rằng lần này tôi sẽ không được thả.

Một nhân viên nắm lấy tóc và kéo tôi vào một căn phòng, đẩy tôi xuống sàn nhà, đá mạnh vào đầu tôi. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy đau. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ mình.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Tất nhiên, chúng ta không thừa nhận hết thảy những gì mà cựu thế lực an bài; tôi, là Sư phụ, cũng không thừa nhận, các đệ tử Đại Pháp đương nhiên cũng đều không thừa nhận.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004)

Tôi phát chính niệm và loại bỏ tà ác. Buổi tối hôm đó, người nhân viên đã đánh tôi bắt đầu buộc tội và nói với tôi rằng anh ta sẽ không thả tôi. Anh ta đe dọa sẽ tống tôi vào tù.

Tôi đã không sợ hãi. Tôi cảm thấy rất tiếc cho hai cán bộ trẻ đó. Tôi nói với họ: “Các cháu, đừng bức hại các học viên. Họ đều là người tốt. Các cháu còn rất trẻ, không nên làm điều xấu. Hãy tự cứu mình và cư xử tốt với người khác. Các cháu vẫn còn quá trẻ. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo,’ các cháu sẽ có một tương lai tươi sáng.” Họ đã rất cảm động.

Ngày hôm sau, bốn cán bộ muốn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi đã phát chính niệm. Họ không thể nâng hoặc di chuyển tôi, vì vậy họ đã cử các bác sỹ đến trại tạm giam. Các bác sỹ cho biết: “Bà ấy bị huyết áp cao. Đừng chạm vào bà ấy – đưa bà ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt.” Giám đốc trại tạm giam nói, “Hãy nói với gia đình đến đón bà ấy.” Tôi đã được trả tự do nhờ hồng ân của Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/19/299047.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/8/146754.html

Đăng ngày 13-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share