Bài viết của Tân Phân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2014] Bạn có sẵn sàng đi 1.000 dặm, chẳng hạn từ Washington DC đến Miami không? Có lẽ là có.

Còn nếu là đi bộ thì sao? À, có lẽ là không.

Tôi đã làm điều đó. Tôi đã đi bộ 1.000 dặm (1.600 km) từ một thành phố phía đông bắc tỉnh Cam Túc đến thủ đô Bắc Kinh. Dọc đường, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn nhưng cùng với đó là niềm vui và thậm chí cả những phép màu.

Đây là cách và lý do tôi thực hiện nó.

Một lần, lúc ở trên sân chơi khi còn học lớp ba, tôi nhìn thấy một thanh gỗ bay đến chỗ mình. Nó đập vào đầu tôi, nhưng tôi không cảm thấy gì. Tôi đã nhìn xung quanh. Cái gì vậy? Các bạn khác vẫn đang chơi như không có gì xảy ra. Khi còn trẻ tôi đã sớm nhận ra rằng mình có thể nhìn và nghe thấy những thứ ở không gian khác mà những người khác không thể.

Điều này không làm cho cuộc sống của tôi dễ dàng hơn. Tôi gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe đối với xương chậu và chân của mình. Nó đau đến thấu xương. Tôi đã phẫu thuật để cố gắng cải thiện tình trạng này, đồng thời tìm đến sự trợ giúp từ khí công, nhưng tất cả đều vô ích.

Sau đó, vào một hôm, tôi đọc một tờ báo nói về những huyền năng chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp và Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tính cách và tâm tính của một người như thế nào. Vì vậy tôi đã bắt đầu tu luyện. Tôi đã sớm cảm nhận được những biến đổi từ bên trong, đến tận mỗi tế bào.

Niềm vui của tôi đã không kéo dài lâu. Năm 1999, một vài tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cấm Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy một áp lực khủng lồ từ tuyên truyền tà độc dồn ép lên mình.

Ở Trung Quốc, rất nhiều người đã đến phòng khiếu nại để yêu cầu giải quyết vấn đề. Tôi đã quyết định đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đòi lại công bằng cho Pháp Luân Công. Chuyến đi 4 ngày bằng tàu đã cho tôi khá nhiều trải nghiệm. Tôi đã thấy nhiều học viên Đại Pháp trên đường tới Bắc Kinh và chúng tôi mang cùng một mục đích.

Ngay khi trở về nhà, tôi muốn quay lại nhưng lúc đó tôi đã hết sạch tiền.

Mặc dù không có tiền, nhưng tôi vẫn quả quyết rằng: “Không sao, không có tiền thì đi bộ!”

Một học viên khác đã khích lệ tôi: “Hãy bước đi vững vàng. Đừng bỏ cuộc ngay cả khi chân cô bị thương.”

Hai học viên khác nói rằng họ sẽ đi cùng tôi.

Cha mẹ tôi không muốn tôi đi. Họ sợ rằng tôi có thể gặp rắc rối với chính quyền. Tôi phải đối mặt với một tình thế khó xử. Tôi không muốn họ lo lắng, nhưng tôi cũng muốn lên tiếng vì Đại Pháp trước những tuyên truyền như vậy.

Chị gái tôi, người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đột nhiên mua cho tôi một đôi giầy mới. Chị nói: “Chân của em sẽ không bị thương nếu em đi chúng”. Tôi nghĩ Sư phụ đang điểm hóa cho mình: Đến lúc phải lên đường rồi.

Thấy tôi thực sự muốn đi, mẹ tôi vừa khóc vừa năn nỉ tôi ở lại.

Tôi điềm tĩnh nói với bà: “Nhiều năm trước đây, con đã lập một thệ ước. Đời này, con đã chịu khổ nhiều để chờ đợi Đại Pháp. Sư phụ đã cứu con. Con không thể thấy khó mà trốn tránh. Con muốn hoàn thành thệ nguyện của mình. Vì Đại Pháp, thậm chí con sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống.”

Sư phụ giảng rằng:

“Cần biết rằng một khi người ta hiểu biết được chân lý và ý nghĩa chân chính của cuộc đời, thì xả bỏ thân mệnh vì điều đó cũng không luyến tiếc” (Một chút cảm tưởng của tôiTinh tấn yếu chỉ II)

Bắt đầu cuộc hành trình

Vào một buổi sáng tháng 07 năm 2000, tôi rời đi từ sớm. Khi bước ra khỏi nhà, tôi cảm thấy mình đã buông bỏ mọi thứ.

Ngay lập tức tôi gặp phải một vấn đề. Cánh cổng ở sân bị khóa. Tôi thành tâm xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy giúp con thoát ra.”

Với tất cả sức lực của mình, tôi đã trèo tường bao quanh sân và nhảy qua. Khi đang trên đường, tôi nghe thấy cha tôi gọi tôi quay lại. Tôi vẫn bước đi. Nếu tôi quay lại với ông, tôi sẽ không thể tiếp tục.

Tôi đã gặp các bạn đồng hành của mình, một người tôi gọi là Dì còn người kia tôi gọi là Chị và chúng tôi đã cùng nhau lên đường.

Ngày đầu tiên là một thử thách thực sự. Trời rất nóng. Không có nơi nào dừng lại để uống nước hoặc nghỉ ngơi dọc đường. Tôi rất khát và ướt đẫm mồ hôi, chúng tôi đã không ăn hoặc uống cả ngày. Lúc hoàng hôn, chân của tôi cảm giác giống như hai khúc gỗ. Đôi chân không thể bước tiếp. Tôi đã gắng kéo lê chúng.

“Hãy đi trước đi. Tôi không muốn cản trở mọi người. Tôi sẽ bắt kịp mọi người sau.” Tôi nói với họ một cách mệt mỏi.

Dì nói một cách chắc chắn: “Không. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Dì ấy đã nắm tay và kéo tôi về phía trước. Chúng tôi đi bộ cả đêm. Quần áo của tôi rất ẩm ướt đến nỗi cả không khí buổi tối cũng không thể làm khô chúng. Tôi hầu như không thể di chuyển. Như thể tôi chỉ còn chút ít sức lực.

Lúc bình mình, chúng tôi đến gần một cái chợ nhỏ. Dì đã mua cho tôi hai quả cà chua. Cắn quả cà chua mọng nước, tôi nghĩ: “Mình đã lấy lại được sức sống!”

Một vài ngày sau đó, chúng tôi đã đến một ngôi làng mà Dì và Chị đã từng sống. Chúng tôi ở nhà người thân của họ. Con trai Dì và chồng của Chị đã gặp chúng tôi vào ngày hôm sau. Họ mắng những người bạn đồng hành của tôi vì đã bỏ đi và yêu cầu họ trở về nhà.

Chúng tôi đã quyết định ra đi vào đêm đó. Tôi ở với Dì trong một căn phòng. Trong giấc mơ, tôi nghe thấy Chị gọi tôi: “Tân Phân, nhanh lên!” Chị ấy cách tôi khoảng 10 mét. Trời rất tối, và tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là chị ấy.

Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó là hơn 3 giờ sáng một chút. Tôi đánh thức Dì và chúng tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Chúng tôi đã trèo tường ở sân. Tôi nhảy xuống, nhưng tiếp đất bằng lưng một cách đau đớn. Tôi tìm một cái sào để giúp Dì xuống. Chúng tôi thấy Chị đã đi ra khỏi nhà chủ. Chúng tôi bắt đầu chạy.

Chồng của Chị phát hiện ra chúng tôi rời đi nên đã đuổi theo. Anh ấy bắt và đưa chúng tôi trở lại.

Cơn đau ở lưng đã lan khắp toàn bộ cơ thể tôi.

Dì nói với tôi: “Chị và Dì không thể tiếp tục. Cháu vẫn có thể đi vì gia đình cháu không ở đây. Nhưng Dì thấy lo cho cháu. Có lẽ tất cả chúng ta nên về nhà và tìm một thời điểm khác để đi. Cháu nghĩ sao?”

Lúc đó, tôi đã quyết định: “Xin đừng lo lắng. Cháu sẽ đi một mình.”

Chị và tôi tiếp tục đi

Tôi đi dọc theo đường ray xe lửa dẫn đến Bắc Kinh. Tôi muốn đi nhanh hơn, nhưng lưng tôi bị thương nặng đến nỗi khi đi tôi phải khom người xuống. Tôi không nhớ mình đã đi bộ bao lâu. Cuối cùng tôi đã dừng lại khi không thể chịu đựng được cơn đau nên đã ngồi xuống. Nhưng như thế lại càng đau hơn. Tôi không thể thở được, vì vậy tôi đã đứng.

Tôi nghe thấy ai đó hét lên: “Tân Phân, nhanh lên!” Một chiếc ô tô dừng lại. Chị đang vẫy tôi. Tôi đã nhìn thấy chính cảnh này trong giấc mơ vào đêm hôm trước. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Tôi bật khóc, chạy đến chỗ Chị, quên cả cơn đau ở lưng.

Chúng tôi ngồi trong xe và Chị nói với tôi rằng chị đã lo lắng khi tôi tiếp tục đi một mình như vậy. Chị nói chị đã bí mật rời đi và thuê một chiếc xe để tìm tôi. Chị không biết tôi ở đâu. Thật kỳ diệu, khi nhìn ra cửa xe chị thấy tôi đang đi bộ dọc đường ray.

Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Quá nhiều chuyện có thể xảy ra. Nếu đường ray xe lửa không gần đường, nếu Chị nhìn đi hướng khác, nếu tôi vừa ngồi xuống, nếu tôi đi chậm hơn hay nhanh hơn một chút… Không từ ngữ nào có thể diễn tả sự từ bi vô hạn của Sư phụ khi chăm sóc chúng tôi.

Chúng tôi không có nhiều tiền, vì vậy chúng tôi đã trả tiền cho người lái xe và tiếp tục đi bộ.

Mồ hôi nhỏ giọt từ tóc tôi, muối đọng bạc trắng trên khuôn mặt. Quần áo tôi ướt đẫm.

Những hòn đá cỡ quả trứng rải đầy trên đường. Chúng làm giày của tôi bị rách và bật cả móng chân. Đôi khi tôi cảm thấy như dạ dày mình chứa đầy sỏi đá.

Mỗi buổi sáng, khi đứng dậy chân tôi rất đau. Tôi phải kéo chúng về phía trước trong vài phút cho đến khi chúng giãn ra. Đôi chân đau nhức ngay cả khi tôi ngồi. Thỉnh thoảng, vết thương ở lưng buộc tôi phải nằm xuống, không thể di chuyển.

Điều kiện sống cơ bản của chúng tôi rất tồi tệ. May mắn thay, Sư phụ đã loại bỏ tâm an nhàn của tôi. Tôi không quan tâm nhiều đến bề ngoài nữa. Tôi có thể ngủ ở bất cứ nơi đâu. Tôi đã chịu đựng hơi nóng khắc nghiệt, cơn đói cồn cào và những mùi hôi. Kiến, bọ và chuột đã trèo qua người khi tôi ngủ và tôi không bận tâm. Xe lửa chạy qua ầm ầm, tôi cùng không bận tâm.

Khi kiệt sức, chúng tôi học Pháp. Khi cơn đau đến, tôi nghĩ tới những lời khích lệ của đồng tu: “Hãy bước đi vững vàng. Đừng bỏ cuộc ngay cả khi bàn chân của bạn bị thương.” Tôi tự nói với bản thân mình: “Dù có đau thế nào thì mình cũng mặc kệ.” Dần dần, khi không còn cảm giác đau đớn, tôi đi càng lúc càng nhanh. Chân tôi cảm giác như không tồn tại và tôi như đang bay.

Những điều kỳ diệu trên suốt đoạn đường

Một ngày chúng tôi đã đi bộ đến tận khi trời tối, tới một sân ga có khuôn viên hình tròn. Trong đêm tối chúng tôi không thể nhìn được nhiều, vì vậy chúng tôi chỉ cảm nhận xung quanh. Chị chạm tay vào một túi nhựa. Bên trong là hai ổ bánh mì còn ấm. Đây là một khu vực nông thôn và cả ngày chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ ai.

“Đó là món quà từ Sư phụ…” Chúng tôi vừa ăn vừa khóc vì cảm kích, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Chúng tôi chưa bao giờ lo lắng về đồ ăn. Khi đi bộ, chúng tôi thường tìm đồ ăn bên lề đường – một quả dưa hấu, túi khoai tây chiên hoặc ổ bánh mì. Chúng tôi không ăn nhiều, nhưng chưa khi nào cảm thấy đói.

Một đêm lạnh, tôi đã mơ thấy ai đó đặt một chiếc áo khoác lên người để giữ ấm cho tôi.

Ngày hôm sau, bỗng nhiên tôi có một mong muốn mạnh mẽ về một thứ gì đó có thịt. Tôi tự cười bản thân mình: “Có phải mình đang mơ?” Chúng tôi đến một ngôi làng khoảng giữa trưa.

Một người phụ nữ tốt bụng đã mang cho chúng tôi một ổ bánh mì lớn có thịt bên trong và nói: “Con gái của tôi đang học nấu ăn. Cháu nó đã làm món này. Hai cô hãy ngồi đây ăn, phần còn lại hãy giữ để lên đường.”

Cô ấy cũng tặng chúng tôi một ít quần áo: “Trời đang trở lạnh. Có lẽ hai bạn không có đủ quần áo.”

Sư phụ đã biến giấc mơ của tôi trở thành hiện thực.

Tôi thường cảm thấy một thứ vật chất giống như đám mây đổ đầy ngực mình và cảm giác rất tuyệt vời. Đối với sự đau đớn ở lưng và chân, tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình.

Khi tôi đến ga tàu ở thành phố Thái Nguyên ở tỉnh Sơn Tây, một nhân viên đã hỏi chúng tôi đến từ đâu. Chúng tôi nói rằng chúng tôi đi bộ từ Cam Túc. Cô ấy đã rất sốc và nói: “Không thể! Nếu vậy thì giầy của cô có lẽ đã mòn rồi.”

Chúng tôi gặp hai thanh niên ở độ tuổi 20. Định cướp đồ của chúng tôi nên họ đã theo sau và chặn chúng tôi ở gầm cầu. Chúng tôi nói với họ rằng mình không có tiền và chúng tôi đang đi bộ đến Bắc Kinh. Họ lục soát cặp của chúng tôi và không tìm thấy gì ngoài cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau đó họ đã đi bộ cùng chúng tôi.

Khi đi bộ với họ, chúng tôi đã nói về tu luyện và luật nhân quả rằng gieo nhân nào gặt quả ấy. Chúng tôi đã khuyến khích họ tìm một công việc, khởi đầu một cuộc sống tốt. Họ rất hạnh phúc và mua cho chúng tôi một ít nước giải khát. Tại ga tàu tiếp theo, họ kiệt sức và ngủ thiếp trên ghế. Chúng tôi tiếp tục đi.

Đến Bắc Kinh

Sau hơn 40 ngày đi bộ, chúng tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Một nữ cảnh sát đã hỏi rằng chúng tôi có phải là các học viên Pháp Luân Công không. Chúng tôi không trả lời và tiếp tục đi. Cô ta vẫy một chiếc xe ô tô đỗ ở cạnh đó. Hai nhân viên cảnh sát nhảy ra và kéo chúng tôi vào trong xe.

Chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát. Hai cảnh sát đã thẩm vấn và mắng chửi chúng tôi. Họ bỏ đi sau khi không lấy được chút thông tin gì.

Một học viên khác bị đưa vào đó. Khi cô ấy nghe thấy rằng chúng tôi đã đi một đoạn đường dài từ Cam Túc, cô đưa cho chúng tôi 500 nhân dân tệ và nói: “Tôi biết các học viên như bạn đang đến Bắc Kinh, tôi tìm đến đây để đưa cho bạn một ít tiền. Xin hãy nhận nó.”

Tôi không muốn nhận vì tôi muốn đi bộ khi trở về. Cô ấy đặt nó trong túi của Chị vừa lúc cảnh sát đến và đưa cô ra ngoài. Sư phụ đã an bài cho chúng tôi có tiền để về nhà.

Chúng tôi bị đưa đến Văn phòng liên lạc tỉnh Sơn Đông ở Bắc Kinh. Ở đó chúng tôi bị giam riêng. Hai nhân viên được gửi đến nói chuyện với tôi để hỏi xem tôi đến từ đâu. Tôi nói với họ về việc tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp như thế nào, Đại Pháp đã thay đổi thế giới quan của tôi ra sao và cách mà ĐCSTQ đàn áp các học viên.

Tôi nói: “Chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, tôi biết các chị muốn gì. Nếu tôi nói ra địa chỉ của mình, các chị sẽ giúp chính quyền. Điều đó sẽ gây hại cho các chị.”

Khi tôi nói, họ đã không nói gì. Sau đó một người hỏi: “Cô có phải là một học viên chân chính?”

Tôi gật đầu nghiêm nghị.

Cô ấy nói: “Tôi tin chị”. Một học viên đã nói với cô ấy rằng tặng đồ ăn cho một người tu luyện chân chính sẽ tích được rất nhiều đức. Ngay sau đó, cô ấy mang cho tôi một đĩa đồ ăn và vài chiếc bánh mì.

Tôi được thả ra vài giờ sau đó. Khi tôi hỏi về Chị, các lính canh đã từ chối trả lời. Tôi đi lang thang trên đường phố, cảm thấy lo cho chị.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng gọi: “Tân Phân!”. Tôi nhìn quanh. Chị ấy ở ngay phía bên kia đường. Trong một thành phố rộng như Bắc Kinh, với rất nhiều người đi bộ quanh đó, sau nhiều giờ cách biệt, tôi không thể tin rằng chúng tôi có thể vô tình gặp nhau như thế này.

Hành trình tu luyện của tôi

Một lần tôi mơ thấy mình đang đi xuống một con đường mòn trên núi. Tôi đến một cái mương nhỏ và nhảy qua nó. Khi tôi quay lại và nhìn, tôi thấy rằng cái mương là một cái rãnh sâu không thể nhìn thấy đáy.

Đó là hành trình của tôi. Nó có thể đến thật đơn giản, nhưng có những thử thách và trở ngại thực sự lớn trong suốt hành trình. Sư phụ đã giải quyết tất cả chúng cho tôi.

Thông qua cuộc hành trình này, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã ai bài mọi thứ. Con đường tu luyện của chúng ta đã được trải sẵn và việc của chúng ta là bước trên con đường ấy. Đôi khi nó dường như rất khó để đi tiếp, nhưng một khi chúng ta vượt qua khổ nạn, chúng ta sẽ thấy rằng:

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ 9Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/1/298277.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/12/146353.html

Đăng ngày 02-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share