Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Duy Phường, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-01-2015] Hai năm trước, khi cháu gái tôi đang học lớp bốn, cháu đã tranh luận với một bạn cùng lớp. Cô bé kia đã làm vỡ mắt kính của cháu gái tôi và ném nó xuống đất. Sau đó hai cháu bé còn đánh nhau, rồi cháu gái tôi vừa khóc vừa chạy về nhà. Cha mẹ cháu thấy con mình bị bắt nạt, và muốn làm lớn chuyện.

Cha cô bé đã gọi cho giáo viên chủ nhiệm để trình bày sự việc. Vị giáo viên đã rất giận dữ. Bà đã gọi cho cha mẹ của cô bé đã làm vỡ mắt kính và khiển trách họ. Bà nói: “Hai ông bà phải bồi thường thiệt hại – ít nhất là phải trả tiền để họ mua cặp kính khác.” Ông của cô bé đó đã đưa cháu gái tôi đi đo thị lực và mua một cặp kính khác trị giá 100 nhân dân tệ.

Sau khi trở về nhà từ một thành phố khác, tôi đã được nghe kể về sự việc này. Tôi đã gặp ông của cô bé kia trước khi chúng tôi đưa bọn trẻ tôi về nhà. Vợ tôi cũng đã nói với ông về Pháp Luân Công và cách thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông cũng biết chúng tôi là người tu luyện Đại Pháp.

Những sự việc giống như sự việc này xảy đến với một ai đó mà chúng ta biết có thể nào là ngẫu nhiên không? Dù nó chỉ mất 100 nhân dân tệ, nhưng nó có ảnh hưởng phụ diện đến ông ấy không? Đệ tử Đại Pháp phải là những người tốt, tốt trên mức bình thường, thì mới có thể cứu người.

Khi đến giờ đến đón bọn trẻ ở trường, tôi đã nhìn thấy ông của cháu bé, lúc đó ông ấy đang trò chuyện với nhiều người khác. Tôi đã đưa trả ông ấy 100 nhân dân tệ, ông ấy nói lớn tiếng: “Có gì nhiều nhặn đâu? Chỉ là 100 nhân dân tệ thôi!”

Tôi nói: “Có thể số tiền này không nhiều nhặn gì với ông và tôi, nhưng ông có nghĩ đến những tổn thương [về mặt tinh thần] cho những bọn trẻ của chúng ta không? Chúng có thể không bao giờ quên được những gì đã xảy ra! Hiện tại chúng đang là học sinh tiểu học, nhưng khi chúng học đại học, thì chúng liệu đã quên được kỷ niệm đáng buồn này không? Nên chăng những bậc trưởng lão như chúng ta nên giúp thế hệ trẻ hóa giải những mâu thuẫn [không đáng có]? Chúng ta cần phải tạo dựng cho chúng một nền tảng tình bạn tốt đẹp, và chúng ta cần làm gương cho chúng. Chúng ta không thể chối bỏ trách nhiệm của mình đúng không?”

Ông ấy nói: Tôi thực sự khâm phục học viên các ông. Tôi biết là ông không muốn lấy phần lợi của người khác và nhìn nhận vấn đề rất sâu xa! Được rồi, tôi đồng ý.” Khi tôi rời đi, tôi đã nghe ông ấy nói với những người khác: “Các học viên Pháp Luân Công không lấy lợi ích của người khác. ĐCSTQ thật biến thái. Nó không cho họ tu luyện. Thay vào đó, nó lại bảo vệ những kẻ tham nhũng.”

Sau khi chúng tôi xử lý xong vấn đề này, mối quan hệ của hai đứa trẻ đã có biến chuyển lớn. Chúng trở nên thân thiết như hai chị em. Chúng giúp đỡ nhau làm bài tập, trò chuyện trên mạng và qua điện thoại, rồi sau này, giáo viên chủ nhiệm đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng chúng rất thân thiết với nhau.

Khi giáo viên chủ nhiệm hỏi cô bé lý do tại sao, cô bé nói: “Họ tu luyện Pháp Luân Công, và Sư phụ của bạn ấy không muốn bạn ấy lấy lợi ích của người khác.” Vị giáo viên chủ nhiệm đã rất xúc động, và nói: “Những người tu luyện thật khác biệt. Họ đều rất chính trực, thật tuyệt nếu ai cũng được như họ. Nếu vậy thì công việc của tôi sẽ rất nhàn.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/3/302630.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/18/148015.html

Đăng ngày 16-02-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share