[MINH HUỆ 27-11-2014] Nhiều người gặp tôi đều nói rằng tôi chỉ khoảng 23 tuổi. Khi tôi nói với họ tuổi thật của tôi, họ tỏ ra ghen tị vì thực sự, tôi đã 35 tuổi rồi.

Hồi nhỏ sức khoẻ của tôi rất tốt. Tôi cũng học rất giỏi. Sau này tôi có một công việc tốt và một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc và quá đỗi may mắn!

Năm 2005, do thành tích làm việc xuất sắc của mình, tôi đã được công ty bán lẻ nơi tôi làm việc đề bạt tôi lên làm một vị trí quản lý quan trọng. Ở tuổi 25, trong số những quản lý cửa hàng của công ty, tôi là người quản lý trẻ tuổi nhất.

Tôi tiếp tục hoàn thành xuất sắc công việc, và trong vòng ba tháng, khối lượng hàng bán của cửa hàng tôi tăng lên hơn 100.000 mỗi tháng. Điều đó gây chú ý cho các lãnh đạo cấp cao trong công ty tôi và họ bắt đầu tỏ ra rất xem trọng tôi. Trong mắt họ, tôi là một cô gái trẻ đáng được trân trọng và ngưỡng mộ. Phần nào đó, tôi trở thành người nổi tiếng trong công ty và nhiều người xung quanh ghen tị với tôi.

Nhưng sau đó, khi tôi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, cơ thể tôi bắt đầu có chiều hướng xấu đi. Tôi đã học về dược và hàng ngày tiếp xúc với thuốc men nhưng tôi lại bị mắc phải những căn bệnh kỳ quái. Tôi cảm thấy rất mệt, sức đề kháng của tôi yếu đi và tôi rất dễ bị cảm lạnh.

Các đồng nghiệp của tôi nhận xét: “Cô bị ốm tới 28 ngày trong một tháng!”

Trong thời gian đó, tôi bắt đầu gặp khó khăn trong hô hấp. Nếu tôi đi nhanh hơn một chút, tôi sẽ không thở được và cảm thấy như bị ngạt. Khi tôi leo cầu thang lên căn hộ của mình, phải mất hai hoặc ba lần nghỉ thì tôi mới có thể đặt chân đến trước cửa nhà.

Tôi biết về y dược vì thế tôi tự kê đơn cho mình. Vấn đề là, uống thuốc xong tôi thấy khá hơn nhưng rồi sau đó các bệnh tật lại tái phát. Tôi càng lúc càng cảm thấy vô vọng.

Tôi đến bệnh viện để khám tổng thể nhưng các bác sỹ không thể phát hiện ra nguyên nhân của các vấn đề sức khỏe của tôi. Vậy thì tại sao tôi lại bị như thế này? Chuyện gì đang diễn ra với tôi? Tôi cảm thấy rất bối rối.

Hàng ngày tôi vẫn đi làm, nhưng tôi cũng dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm liệu pháp chữa trị. Tôi cũng bắt đầu dùng thực phẩm chức năng nhưng chúng đều không giúp ích gì cho tôi cả.

Thực tế là, sức khoẻ của tôi ngày càng kém đi. Buổi tối tôi không ngủ được vì cứ đặt lưng xuống là tôi lại không thể thở được. Tôi chỉ có thể ngủ được khi dựa lưng vào giường. Tôi quá tuyệt vọng và chỉ muốn rời bỏ thế giới này cho xong.

Vào nửa đêm chồng tôi thường phải thật nhẹ nhàng đặt tay lên sát trước mũi tôi để xem tôi còn thở hay không, anh sợ làm tôi thức giấc vì tôi rất khó ngủ. Anh cũng sợ rằng tôi có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.

Thời gian sau đó, tôi chỉ có thể ngồi ở mép giường hoặc gục mặt xuống giường để chợp mắt một chút. Ngay cả như vậy tôi vẫn thấy khó ngủ.

Đôi khi tôi rất khó thở, tôi phát ra tiếng khò khè ở cổ họng và gặp rất nhiều khó khăn để lấy hơiMỗi lần như thế, tôi phải đi đến bệnh viện và tiêm thuốc ngay. Liều tiêm chỉ giúp tôi trong trường hợp khẩn cấp nhưng chỉ vài ngày sau, mọi thứ lại trở về như cũ.

Trong suốt thời gian đó da của tôi đen sạm lại và môi tôi thâm đen. Đó là do phản ứng phụ của thuốc đang lan khắp cơ thể tôi. Tôi phải chịu thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tôi xót thương bản thân: “Khi nào thì tất cả những chuyện này sẽ kết thúc? Tôi còn quá trẻ. Tôi có một công việc tốt và một gia đình hạnh phúc. Tại sao tôi lại bất hạnh thế này?”

Nhiều lần tôi đã nghĩ đến việc tự tử. Tôi muốn uống thuốc ngủ để kết liễu đời mình và giải thoát bản thân khỏi bệnh tật nhưng bản năng sinh tồn trong tôi lại ngăn cản tôi làm điều đó.

Tôi nghĩ: “Tôi bị bệnh tật hành hạ và trong điều kiện thể xác đau đớn và tinh thần thống khổ như thế tôi đã trở thành gánh nặng cho chồng mình. Anh ấy là người đàn ông tốt. Tôi không muốn làm khổ anh ấy, không muốn kéo anh ấy vào sự bất hạnh này. Nhưng tôi thực sự không muốn chết. Tôi không muốn rời bỏ ba mẹ tôi. Tôi không muốn rời bỏ thế giới này…”

Dù khát vọng sống giúp tôi cố gắng chịu đựng nhưng tôi cũng rất mâu thuẫn. Tôi vô cùng tuyệt vọng. Chỉ có ai đã từng trải qua những tháng ngày tương tự như tôi mới có thể thấu hiểu và mới cảm thụ được thấu đáo nỗi đau trong lòng tôi .

Ngày này qua ngày khác, tôi tiếp tục lê lết tấm thân mệt mỏi của mình. Năm 2008, cuối cùng tôi quyết định xin nghỉ việc.

Tôi ép bản thân suy nghĩ lạc quan: “Công việc làm mình quá mệt mà thôi. Mình sẽ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và rồi sau đó, mình sẽ trở lại mạnh khoẻ như xưa.”

Từ đó, tôi ở nhà và không làm gì cả. Cả ngày chỉ xem ti-vi và ngủ, cảm thấy mình thật vô dụng. Cuộc đời tôi dường như không đáng sống chút nào.

Trước khi anh đi làm, chồng tôi chuẩn bị cơm cho tôi ăn ban ngày. Khi đi làm về, anh chuẩn bị cơm tối và sau đó rửa bát đĩa.

Căn hộ của chúng tôi ở tầng hai. Trong hai tuần đầu tiên, tôi chỉ ở nhà bởi vì chỉ cần di chuyển một chút cũng khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi cũng sợ rằng người khác sẽ rất sốc nếu nhìn thấy bộ dạng ốm yếu bệnh tật của tôi. Vì thế, tôi đi loanh quoanh trong nhà một chút và thỉnh thoảng tắm nắng ngoài ban công, tôi cảm thấy mình là một người tàn phế vô dụng và tuyệt vọng.

Một buổi sáng mùa hè trong lành, mát mẻ khi vẫn còn đang ngái ngủ, dường như tôi nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa, tiếng người cười nói. Tôi nghĩ rằng tôi nghe thấy cả tiếng chim hót ngoài ban công. Bất giác, một bức tranh đẹp gợi lên trong tôi. Tôi từ từ ngồi dậy và bước ra ban công.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh. Tôi nhìn xuống thấy hai mẹ con đang chơi đùa và người người đang cười nói. Tôi rơi lệ vì tôi cảm thấy buồn [cho bản thân mình].

Tôi tự nhủ: “Không khí thật trong lành và mặt trời thật ấm áp nhưng tôi ngồi đây và không thể bước ra ngoài để tận hưởng hoặc thậm chí là hít thở một cách thoải mái. Tôi còn sống làm gì nữa đây?”

Tôi thực sự thấy tuyệt vọng. Sau đó một ý nghĩ chợt loé lên trong tôi rằng sinh mệnh này là quý giá nhất và điều trân quý nhất của sinh mệnh là một sức khoẻ tốt và những điều khác đều không quan trọng.

Ba tháng trôi qua, mọi việc vẫn không có gì biến chuyển. Tôi vẫn không thể làm gì và không đi đâu được. Thỉnh thoảng, chồng tôi đưa tôi ra ngoài đi dạo.

Hơn sáu tháng sau, chồng tôi thúc giục tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi lần đầu tiên anh ấy đề cập đến việc này, tôi đã không hứng thú và không muốn nghe.

Tôi thầm nghĩ: “Mình chỉ hơi cử động nhẹ một chút thôi là mình cũng đã mệt lắm rồi mà còn bảo mình tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp với nhiều động tác như thế. Mình sẽ chẳng thể nào tập được.”

Thời điểm đó, chồng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn mười năm. Một sự thật không thể chối cãi là tôi không bao giờ thấy chồng tôi bị bệnh và tôi luôn ghen tị vì điều đó.

Lần thứ hai khi chồng tôi hối thúc tôi tập luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy nói rằng tôi có thể tập được bao nhiêu thì tập bấy nhiêu. Vì cảm kích sự chăm sóc ân cần kiên nhẫn và chu đáo của anh ấy dành cho mình trong suốt thời gian qua, cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Tôi tập theo nhạc hết bốn bài công pháp đầu tiên trong vòng một giờ đồng hồ. Tôi không hề cảm thấy mệt tôi cảm thấy rất nóng. Tôi nghĩ rằng có lẽ đó là do thời tiết đang khá nóng.

Kỳ diệu thay, đêm đó tôi ngủ được suốt đêm và trong tư thế nằm đặt lưng xuống giường.

Khi tôi viết những dòng này, tôi vẫn xúc động rơi lệ. Đã bao nhiêu đêm ngày tôi không thể làm gì ngoại trừ việc ngồi, dựa lưng ra sau hoặc nằm sấp xuống để thư giãn. Với tôi việc có thể đặt lưng nằm xuống và ngủ là một giấc mơ quá đỗi xa vời.

Đêm hôm đó, tôi ngủ thật dễ dàng và ngon giấc. Chồng tôi nói rằng cổ họng của tôi không còn khò khè nữa.

Tôi quả thực bị chấn động. Chỉ có một tiếng đồng hồ luyện công nhưng đã phát sinh biến hóa to lớn nhường ấy. Không một loại thuốc hay thực phẩm chức năng nào có thể làm được điều đó.

Sau khi tĩnh tâm lại, tôi hỏi chồng tôi về tất cả sách và các bài giảng mà Sư phụ Lý Hồng Chí, Người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã viết, bởi tôi quyết tâm muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi say sưa đọc hết tất cả mọi thứ và bắt đầu minh bạch được ý nghĩa chân chính của cuộc đời.

Đó là hoàn cảnh đã thúc đẩy tôi bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện phản bổn quy chân vào tháng 09 năm 2008.

Tôi luôn nhắc nhở bản thân sống chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn, cố gắng phấn đấu để trở thành một người tốt hơn, đạo đức hơn và luôn nghĩ đến người khác trước.

Từ lúc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi khoẻ mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Mọi bệnh tật của tôi giờ chỉ còn là quá khứ. Tôi không còn phải trở lại bệnh viện và tôi cũng không cần dùng thuốc hay bất kể loại thực phẩm chức năng nào nữa. Tôi bước đi nhẹ nhàng, da tôi trắng trẻo và hồng hào. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời!

Mỗi ngày tôi đều cảm thấy tràn đầy hy vọng và cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai! Không từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn vô hạn của tôi [đối với Sư phụ và Đại Pháp].

Cuộc sống luôn thăng trầm. Một người đã trải nghiệm sinh tử có thể thực sự trân quý cuộc sống. Tôi hy vọng rằng chúng ta đều có thể phân biệt được thiện và ác, tốt và xấu để có một tương lai tươi sáng.

Bằng cả trái tim mình, tôi muốn nói với tất cả mọi người và mong mọi người hãy luôn ghi nhớ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/27/300231.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/15/147970.html

Đăng ngày 14-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share