Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2014] Tôi 64 tuổi, sống ở tỉnh Hà Bắc. Năm 2011, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu ở phổi. Tôi được gia đình đưa đến Bệnh viện Đường Sơn và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối. Lúc đó người nhà không cho tôi biết kết quả chẩn đoán vì họ sợ tôi không thể chịu nổi cú sốc này.

Thay vào đó họ nói với tôi rằng tôi bị bệnh lao nặng. Bệnh viện yêu cầu một số tiền thanh toán trước là 40.000 nhân dân tệ để tôi nhập viện nội trú, cho dù có thể chữa khỏi hay không. Khi gia đình tôi nghe rằng bệnh viện muốn quá nhiều tiền mà không có đảm bảo rằng có thể điều trị bệnh của tôi hay không, họ đã quyết định đưa tôi về nhà.

Sau khi trở về nhà từ Bệnh viện Đường Sơn, bệnh tình của tôi đã trở nên nghiêm trọng hơn. Cứ vài ngày là tôi nôn ra máu và chất nôn có mùi khủng khiếp. Bất cứ khi nào có tiền, tôi mua thuốc về uống. Tôi đã uống rất nhiều thuốc, điều này đã gây ra các vấn đề dạ dày. Tôi cũng bắt đầu mua và đọc những cuốn sách bói toán, để có thể bói xem bệnh tình của mình khi nào sẽ khá hơn.

Tôi đã tuyệt vọng. Tôi không còn chút sức lực và gầy đến nỗi dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay được tôi. Sau đó tôi phải nhập viện hai lần tại Bệnh viện Tuân Hóa và tiêu tốn rất nhiều tiền; tuy nhiên, tình trạng của tôi không được cải thiện. Cuối cùng, bác sỹ nói với người nhà tôi rằng: “Đưa ông ấy về đi. Không còn cách nào nữa rồi. Ông ấy chỉ sống qua ngày thôi.” Không còn lựa chọn nào khác, người nhà đành đưa tôi về nhà.

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi

Tình cờ vào sáng ngày 02 tháng 12 năm 2012, chị dâu tôi (một học viên Pháp Luân Đại Pháp) đã tặng tôi hai cuốn lịch treo tường và bảo tôi treo ở chỗ nào dễ nhìn. Chị ấy nói những cuốn lịch ấy rất tốt cho tôi. Sau khi chị dâu đi khỏi, tôi đã đọc những câu chuyện kỳ diệu trong cuốn lịch, từng trang từng trang. Vào tối hôm đó, tôi lê thân thể ốm yếu của mình từng bước từng bước tới nhà chị dâu. Tôi hỏi: “Những câu chuyện trong cuốn lịch Pháp Luân Đại Pháp là sự thật phải không? Bệnh nhân ung thư có thể được chữa khỏi không?”

Chị dâu trả lời: “Miễn là chú thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” hay thực sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, phép lạ sẽ xảy ra.”

Nghe chị dâu nói xong, tôi trở về nhà. Lúc ấy tôi nghĩ: “Mình là một bệnh nhân lao giai đoạn cuối, đã nhập viện ba lần, và đã gần như cạn kiệt tất cả tiền bạc của gia đình. Mình đã uống rất nhiều thuốc khác nhau, nhưng vẫn nôn ra rất nhiều máu. Bệnh viện không thể chữa khỏi. So với những bệnh nhân ung thư trong những câu chuyện kia, mình chắc chắn có thể được chữa lành.”

Sáng hôm sau, chị dâu đến và đưa cho tôi một số sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu đọc các quyển sách và nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt. Nó hoàn toàn khác xa với những gì được chiếu trên ti-vi! Tôi nhận ra rằng đảng cộng sản đã nói những lời dối trá.

Kể từ đó tôi đã dừng xem ti vi và toàn tâm toàn ý bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ban đêm tôi dùng đèn pin để đọc sách (vì bật đèn có thể ảnh hưởng giấc ngủ của người khác). Phép lạ bắt đầu xảy ra vào ngày thứ năm: Cơ thể tôi cảm thấy thoải mái và cảm giác ăn uống của tôi khá hơn. Tôi cũng vứt bỏ tất cả thuốc của mình.

Tôi nghĩ: “Trước đây, cho dù có uống thuốc hay không, mình cũng phải chờ chết. Sau khi bắt đầu tu luyện và tình trạng của mình được cải thiện, mình chỉ đơn giản vứt bỏ tất cả thuốc và toàn tâm toàn ý tu luyện Đại Pháp!”

Bởi vì một đèn pin không đủ sáng nên tôi đã mua thêm hai khác. Ban đêm tôi dùng đèn pin để học Pháp. Tôi không ngủ nhiều. Khi thực sự buồn ngủ, tôi nằm xuống, y phục nguyên vẹn và chợp mắt một chút. Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày tôi luyện công bốn tiếng đồng hồ, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối. Cuối năm đó, tôi đã có thể đi tản bộ quanh làng và cảm giác ngon miệng trở lại. Tất cả mọi người nhìn thấy tôi đều nói: “Không ngờ ông vẫn còn sống.”

Bây giờ tôi đã hoàn toàn bình phục! Các khối u lớn trên ngực tôi cũng biến mất, và tôi ăn còn nhiều hơn một người khỏe mạnh. Khi người khác nhìn thấy tôi, họ đều nói: “Ông thật may mắn; trông ông thật hồng hào.”

Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi, và tôi nợ Pháp Luân Đại Pháp một lời cảm ơn! Một lần nữa con xin cảm tạ Sư phụ vì đã ban cho con một cuộc đời thứ hai!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/25/301952.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/4/147830.html

Đăng ngày 06-02-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share